CẬU TÚ - Trang 314

Phải giết tôi thì tôi mới chết được; và chắc chắn là người ta sẽ giết tôi

trước khi tôi ngẫu nhiên bị bệnh. Tôi chạy theo khởi nghĩa và nổi loạn
nhiều quá; chẳng mấy lúc không tránh khỏi ngã xuống trong chiến đấu.

Tinh thần nghỉ ngơi và thèm muốn cuộc sống yên tĩnh dưới vòm cây

hoặc bên lò sưởi không đến với tôi! – Mẹ kiếp, không!

Trước hết tôi còn phải phá vỡ cái vòng vây bất lực trong đó tôi đang

quay cuồng thất vọng!

Tôi tìm cách trở thành trong phạm vi sức lực của mình người phát

ngôn và kẻ cầm cờ của những người bất phục tùng. Ý nghĩ ấy thao thức ở
đầu giường tôi từ những giờ phút tự do đầu tiên của thời thanh niên. Buổi
tối, khi tôi trở về cái hang của mình, nó ở đó nhìn tôi từ bao nhiêu năm, như
một con chó đợi một dấu hiệu để sủa và cắn.

Vả chăng ma nào muốn lấy tôi, một kẻ không nghề, không tiền, không

tên tuổi?

Hình như cái thị hiếu đó lại ẩn náu dưới một mái tóc nâu, thật tình

trông cũng diễm lệ và sáng ngời cặp mắt tuyệt đẹp!

Do đâu mà người ta biết tôi?

Chính cô ta, cô gái có đôi mắt đẹp, trả lời:

“Do đâu mà biết anh à? Anh có nhớ hồi anh làm ở một toà báo và anh

đã phải đấu gươm không? Anh đã đi tìm một học sinh trường Xanh-xia
cũng người xứ Ôvecnhơ như anh, để làm nhân chứng. Người ấy chính là
anh trai của đứa con gái hèn này; lạy Chúa, đúng thế. Người ấy cùng tên họ
với kẻ đang nói chuyện với anh đây và đang phủi bụi trí nhớ cho anh…
Anh không nhớ ư?

- Bây giờ thì… nhớ rồi!

- Anh nhớ anh em phải không? Còn em?… Không rồi, nhận đi!… Hồi

ấy đối với anh em còn nhỏ quá… Tuy nhiên, xem nào, chắc anh phải nhớ là
sau cuộc đấu gươm hụt anh đã đến nhà chú em… ở phố Vôgira… Anh đã
ăn ở đấy vài bận… Thậm chí xem ra anh có vẻ đói lắm!… Tưởng như đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.