CẬU TÚ - Trang 319

trạng tim óc tôi! Ở đấy vẫn còn chỗ cho vẻ kiều diễm của cô và những thú
vui êm đềm mà cái duyên dáng của cô có thể đem lại cho tôi, nhưng cùng
với cái sức khoẻ dồi dào của trinh nữ, cô còn cần phải mang một chút cái
bệnh kẻ vốn dĩ nghèo của tôi…”

Và tôi đã để đứng sững đấy cô gái đã là vị hôn thê của tôi! Tôi chạy

trốn, đầu rụt vào cổ áo rơđanhgốt như một con đà điểu, để mẹ tôi đau khổ ở
lại. Tôi chuồn với chuyến tàu đầu tiên, tuyệt vọng.

Tôi sợ cái môi trường mà tôi sắp trở lại, tôi đã thấy nó ảm đạm khi tôi

chưa vượt qua biên giới của nó, nhưng bây giờ như càng thấy nó âm u hơn
sau khi đã trông thấy những dòng sông trong trẻo, những cánh rừng sâu;
nhất là sau khi đã trông thấy một ngôi nhà sung sướng chan hoà ánh nắng,
xa hoa và hạnh phúc; ở đó một nhân vật thanh lịch và tế nhị đã lượn quanh
tôi với những điệu bộ tình tứ; ở đó tôi được người ta nhìn với con mắt đầy
âu yếm và đầy ước mong.

Một lời nói, chỉ một lời nói đủ để bôi đen cái nền trong sáng ấy, để

phết một vết ghẻ lở lên chân trời. Có những lúc, tôi thấy mình ngốc quá!…
Tôi hối hiếc hành động can đảm của mình.

Ở một chỗ tàu đỗ, tôi đã mất năm phút do dự, sẵn sàng bỏ con tàu đưa

tôi về Pari để đợi con tàu đưa tôi trở lại Lơ Puy…

Thôi! Tàu đã đến.

Lúc ấy ba giờ sáng.

Tôi để lại hòm ở phòng hành lý, vì không biết rằng ở nhà trọ, vào giờ

này, sau khi đi vắng lâu, căn buồng của tôi có còn hay không, và tôi đi lang
thang qua các phố cho đến sáng.

Lại thêm một việc can đảm mà tôi không thể làm liền hai đêm được:

đi lang thang trên các vỉa hè, nhìn trăng lặn và mặt trời mọc!

Khi bình minh đến, đặc biệc có một lúc bầu trời giống như một rạng

đông bẩn thỉu hoặc như một vệt sữa xanh lam nhạt; lúc ấy trong các tấm
gương bên ngoài các hiệu bán đồ trang sức và các hiệu thợ cạo, người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.