CẬU TÚ - Trang 326

Có nên viết nữa hay không? Nhưng tem đâu?…

Hãy cố gắng một lần cuối cùng nữa, xem nào!

Hãy siết chặt thắt lưng, ăn toàn bánh mì đen – không ăn cái gì khác

trong hai ngày và mua tem dán hai bức thư nữa.

Tôi đã bị khốn khổ về chuyện phong bì! Tôi chỉ còn mỗi một chiếc

phong bì sạch sẽ - chiếc kia đã cũ rồi. Tôi tiêu mất một xu ruột bánh mìn để
tẩy sạch nó. Chiếc phong bì khốn khổ, nó ăn mất một góc bữa sáng của tôi.

Cuối cùng tôi nhận được một bức thư của cụ Xivan.

“Tôi đã lục lọi trong ký ức, và nhớ ra rằng người bố một học sinh cũ

của tôi, ông Bônácđen, hiện là một nhà sản xuất lớn ở Pari…

Có thể là ông ta sẽ mượn anh vào việc thư từ giao dịch bằng tiếng

Ănglê. Anh chẳng đã được phần thưởng về tiếng Ănglê đó sao?

Kèm theo đây là bức thư viết cho ông Bônácđen.”

Ông Bônácđen ở mạn Quần ngựa, trong một ngôi nhà lớn, nó làm tôi

phát sợ vì vẻ im lặng của nó… Đấy là nhà riêng của ông.

Tôi hỏi bác gác cổng:

“Ông Bônácđen có nhà không?

- Không, không có nhà.”

Một câu “không có nhà” hỗn xược như một cái đá.

Thế là đành bó tay với bộ áo lót trắng cố ý phô ra, với bộ đồ mặc

ngoài khó nhọc lắm mới thành, và lại phải xuôi về Pari để ngày mai quay
lại đây, nếu tôi có can đảm.

Chà! Tôi ưng đấu gươm, vượt qua lửa đạn của một đại đội – tôi sẽ đi

thẳng người, tôi tin vậy – chớ như trở lại đây ngày mai, vụng về và run sợ!

“Ông Bônácđen?”

Cũng vẫn câu trả lời như hôm qua.

“Tôi có việc rất cần phải nói với ông ấy”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.