CẬU TÚ - Trang 329

Tôi vừa ló mặt, lão gác cổn đã bảo tôi:

“Ông theo tôi.”

Lão dẫn tôi leo cầu thang lớn tới một cánh cửa rồi để tôi đứng sững

đấy. Cuối cùng lão quay ra và làm hiệu bảo tôi vào.

Tôi vào.

Ông Bônácđen chỉ chỗ cho tôi ngồi.

Tôi đợi.

Không thấy gì cả!

Ông nhìn vào đống giấy tờ - và có vẻ không để tâm tới tôi nữa. Nếu

tôi muốn, tôi có thể gấp giấy tết chim để chơi.

Tôi khẽ hắng giọng - ông ta cũng mặc; tôi có thể đằng hắng, tôi có thể

hừm một tiếng và đưa bàn tay đeo găng đen lên che miệng, ông ta vẫn viết!

Cái im lặng đó, thật là kinh khủng!…

Hay tôi đành vỡ một cái gì?…

Tôi bỏ rơi mũ; cái mũ lăn tới cuối buồng, lượn một vòng lớn trước khi

dừng lại, như một con cù trước khi đổ…

Cái mũ của tôi nhộn thật!..

Tôi chạy theo cái mũ; cũng phải mất một lúc. Tôi nhặt mũ lên; tôi có

đủ thì giờ để nhặt mũ, để quay về chiếc ghế. Ông Bônácđen vẫn để tôi tự
do, yên ổn. Tôi không làm phiền gì ông.

Chà! mặc kệ. Tôi phải phá vỡ tảng băng!

- Thưa ông. THƯA ÔNG BÔNÁCĐEN.

Tôi quyết định nói, nhưng vì đã viết hai chữ thưa ông lên đầu bức thư

hôm nọ, cái đó còn lưu lại trong đầu tôi nên tôi nói thưa ông, thưa ông
Bônácđen
như thể đọc phong bì lá thư của tôi.

Ông ta không nhúc nhích. Hẳn ông cho là tôi đang viết thư cho ông,

ông chờ tôi đưa bức thư ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.