CẬU TÚ - Trang 330

Tôi nói lại một lần nữa, vừa xác định thêm cho rõ: “Thưa ông

Bônácđen, phố Côlydê, số nhà 28 …”

Tôi hy vọng ở đây không có điều gì lầm lẫn và tôi đề phòng khá chu

đáo!

Vẫn là nhớ lại chiếc phong bì!

Ông Bônácđen có bị ngạc nhiên về việc tôi quá cẩn thận như thế

không? Ông có nhận thấy ở đây những tập quán thương mại thực sự đứng
đắn và bao giờ cũng có ích hay không?- Có lẽ thế thật, vì, quay sang phía
tôi:

“Ông Vanhtrax… ông nói với điệu bộ của một con thỏ bằng thạch cao.

- Số 13, phố Xanh-Jắc!”

Ông Bônácđen nghiêng mình.

Chúng tôi đích thị là hai con người sở cầu. Không có gì bất ngờ bết.

Và bây giờ tôi muốn gì nào? Con mắt ông Bônácđen, ở phố Côlydê, số

nhà 28, hỏi ông Vanhtrax, ở số nhà 13 phố Xanh-Jắc, xem có chuyện gì.

Cố nhiên tôi đến đây không phải để lăn mũ xuống đất và để đọc phong

bì cho ông nghe.

Tôi phải trình bày.

“Thưa ông, tôi còn trẻ…”

Tôi nói câu ấy rất to, tưởng như tôi thú nhận một điều gì rất khó nói:

tưởng như, về mặt khác, tôi đã quyết đinh một bề hẳn hoi.

“Tôi còn trẻ…”

Ông Bônácđen có vẻ không lấy thế làm buồn mà cùng không lấy thế

làm vui. Chuyện ấy chẳng động chạm gì đến ông cả!

Tôi gạt tuổi của tôi đi và nói tiếp luôn một mạch:

“Thưa ông, với sự giới thiệu của cụ Xivan, giáo sư cũ của tôi, tôi

mong rằng ông sẽ chiếu cố đến tôi và giúp tôi có được một chỗ làm, mà tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.