CẬU TÚ - Trang 332

“Tôi có một ông bác cũng là sản xuất, nhưng ông bác tôi sẽ không tiếp

anh như ông Bônácđen đâu. Tôi sẽ nói chuyện anh với bác tôi: thứ ba anh
hãy tới gặp ông ấy, và chúc anh may mắn!”

Thứ ba đã tới.

Tôi thổ lộ với ông ta, ông ân cần lắng nghe tôi.

Khi tôi nói xong:

“Thế này! Tôi không muốn người ta nói một thanh niên có chí, muốn

có việc làm, lại không tìm được việc ở nhà tôi. Anh sẽ vào nhà máy để làm
việc thư từ. Anh biết thảo một bức thư, hiểu người ta nói gì trong thư của
người khác chứ? “

Tôi đáp: “Vâng”.

Tôi ắt phải biết viết một bức thư, vì tôi đã mười năm ăn học!

“Ngày kia anh tới đây.”

Đến ngày hẹn, tôi tới.

Người ta nhìn tôi nhiều lắm.

Những áo bludờ xanh, áo ngoài ngắn, áo nịt, tạp-dề, những sơ-mi màu,

những người thợ và lao công chằm chằm nhìn chiếc áo rơđanhgốt đen của
tôi với vẻ thương hại.

Thế mà, áp rơđanhgốt của tôi sạch sẽ: cài cúc tử tế, để che chiếc áo

gilê nhầu nát, nhưng không có vết bẩn cũng như lỗ thủng, và cổ áo sơ mi
trắng tinh bẻ xuống chiếc ca-vát xatanh đen. Giày tôi bóng nổi lên.

Rồi đây tôi cũng có “nổi” không?

“Đi đàng này, ông Vanhtrax…”

ông Maya dẫn tôi đi theo một hành lang dài ngổn ngang những mảnh

sắt rỉ, tới một buồng che kính trong có một chiếc ghế cao, một bàn gỗ cũng
rất cao, có giấy xanh, bút lông ngỗng và đống thư từ đến buổi sáng.

- Đây là bàn giấy của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.