CẬU TÚ - Trang 335

Ông không cho tôi có thì giờ bác bỏ ý nghĩ rằng tôi đã có thể làm ô uế

thư từ khi ngồi lên như thế, và tôi chưa sắp xếp lại xong thì ông đã hỏi tôi
bức thư mà ông bảo tôi thảo.

“Ông đọc đi.”

Ông để tôi đọc lúng búng, và khi tôi đọc được ba dòng:

“Ông Vanhtrax, ông nói, ông không có giọng văn thương mại. Tôi

thấy có chữ la-tinh trên bản nháp của ông. Dùng chữ la-tinh làm quỷ gì
trong thư nhà máy kia chứ!…Ông đừng thất vọng vì những lời nhận xét của
tôi. Ít lâu nữa có thể ông sẽ vượt cả người thày dạy ông. Khi nào ông đảm
đương được công việc, dù chỉ mới võ vẽ, tôi sẽ trả ông một trăm phơrăng
một tháng. Trong khi chờ đợi, ông hãy xếp thư từ lại như cũ… để ông
Trupa khỏi bỡ ngỡ… Được rồi… Bây giờ ông ra sân hút một điếu xì gà và
rửa lưỡi ở chỗ vòi nước đi.”

Đấy là một mệnh lệnh, một câu bông đùa, hay một lời khuyên? Tốt

nhất là đừng để bị quở trách.

Tôi ra rửa lưỡi ở chỗ vòi nước.

Rửa xong, tôi đi dạo quanh. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên.

Những người thợ nhìn tôi soi mói qua các ô kính vỡ của nhà máy.

Tới một lúc, tôi gặp một ông to béo, không râu, vẻ nghiêm trang, da

nhẽo. Ông đưa mắt nhìn tôi, một cái nhìn lạnh lùng, chán ngán, lăng nhục.

Đấy là ông Trupa.

Ông Maya ra hiệu cho tôi quay vào.

Người ta giới thiệu và thỏa thuận là tôi sẽ học việc con người to béo

da nhẽo ấy một tháng.

Ông Trupa miễn cưỡng làm nghề huấn luyện, hoặc giả trong các nhà

máy vốn thế? Tôi không biết, nhưng mỗi sáng ngủ dậy, cứ nghĩ mình sẽ ở
bên cạnh ông ta tôi lại run lên, vì ông ta có vẻ thầy tu và giá lạnh quá! còn
tôi thì đầu óc đần độn quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.