CẬU TÚ - Trang 337

XXX

DƯỜI MÁI RẠP ÔĐÊÔNG

Tôi không gặp một người bạn cũ nào từ khi tôi chạy kiếm việc ở nghề

buôn. Họ không thể giúp được gì tôi hết.

Hơn nữa họ sẽ chế giễu tôi!

“Vanhtrax” đi làm thầy ký hiệu buôn!

Tôi tới tìm Lơgrăng...

“Chúng mình sống riêng rẽ thật là buồn. Cậu có muốn chúng mình ở

với nhau không? “

Lơgrăng vồ ngay lấy ý kiến đó.

Thế là thỏa thuận, chúng tôi sẽ chỉ có một mái nhà, một ngọn lửa và

một cây nến. Như vậy sẽ đỡ tốn kém, hơn nữa chúng tôi sẽ sát cánh nhau
chống nạn đói. Thế là chúng tôi thuê một buồng sẵn đồ đạc có hai giường ở
phổ Trường-thuốc.

Thật là tối tăm, thật là buồn rầu, đàng trước trông ra một bức tường

đầy vết rạn nứt, đen vì bồ hóng, cũ kỹ, hư nát. Căn buồng ở trên một mảnh
sân sâu, chó sói rớt xuống cũng chết!

Chúng tôi sống như những người anh hùng, chúng tôi sống một cuộc

đời chay tịnh; sáu tháng trời chúng tôi không ra tiệm cà-phê tới ba lần,
nhưng chúng tôi cũng không nhích thêm được một bước, không đặt được
một dòng chữ, cả hai người không kiếm được lấy mười xu! chúng tôi đã
đọc vài quyền sách thuê ở một phòng đọc ba phơrăng một tháng. Người ta
không bắt chúng tôi ký quỹ, vì người ta đã nhẵn mặt chúng tôi ở khu phố
này từ đời kiếp nào rồi.

“Tôi rất biết anh ở dưới mái rạp Ôđêông”, cô Budanh nói, cô trông coi

phòng đọc ở phố Cadimia Đơlavinhơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.