CẬU TÚ - Trang 341

không giữ lời.

Tôi đành phải thôi không đặt mũ xuống đất nữa.

Các bạn thấy đấy, tôi không thể theo dõi được những bước tiến bộ của

tinh thần mới như những người có thể cầm sách bằng cả hai tay mà đọc,
cho nên, nếu ai có ý trách tôi dốt nát, thì xin họ hãy suy nghĩ trước khi lên
án tôi! Tôi sẽ học tập được, tôi cũng thế, và tôi sẽ hiểu biết được nhiều hơn,
nếu như tôi có thể đội mũ lên đầu trong khi đọc, nếu tôi không bị bó tay!…

Bị bó tay!… Cái đó làm tê liệt con người trong chính trị, trong kinh

doanh hoặc ở dưới mái rạp Ôđêông!

Thậm chí có lúc tôi không tài nào học được cái gì, không được tí gì

hết! Học vấn hiện đại của tôi bị chặn đứng! -vành mũ của tôi đã quá thời
rồi… nó rách ở đường kẻ và thật là điên rồ nếu cứ tiếp tục cầm mũ ở vành.
Chẳng khác gì cầm cái chén bằng quai dán lại bằng nước bọt.

Nếu không sờ đến nó, vành mũ có thể không rời ra nhưng muốn vậy

phải cầm mũ như kiểu mạng bít tất, luồn nắm tay vào trong, hoặc đặt đáy
mũ lên bàn tay - như vậy là cả một bên tay trở thành vô dụng!

Đặc biệt, chúng tôi được sự trọng đãi của bà Gô, là bà bán sách tóc

hoa râm, cửa hàng ở trước tiệm Cà phê Brútxen.

“Chắc chân các anh phải xầy da, một đôi khi bà bảo chúng tôi.

- Không.

- Vậy thì cóng!

- Vâng.

- Các anh hãy đặt chân lên cái lồng ấp của tôi .”

Bà lấy chiếc chìa khóa cời than, và chúng tôi thay phiên nhau để sưởi.

Bà mẹ Gô tốt bụng!

Tôi không biết bà đã giầu chưa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.