CẬU TÚ - Trang 342

Bà nói hơi nhiều - hơi đáo để và kể xấu người khác, nhưng bà tốt

bụng.

Bà tốt bụng! Tôi nhớ một hôm bà bảo chúng tôi:

“Tôi sáng chế ra một loại cà-phê sữa - chỉ có tôi là biết cách pha,

nhưng tôi không muốn chỉ một mình tôi uống - và bà rót cho chúng tôi hai
bát để phần dưới các tờ báo.

Hẳn bà trông thấy chúng tôi xanh xao vì đói! Chúng tôi sống bằng cùi

bánh từ hai hôm nay, và bà đã tìm ra cách tế nhị ấy để cứu giúp chúng tôi!

Nếu chúng tôi từ chối, bà sẽ phiền lòng.

Phải bưng bát uống cạn hết để tỏ ra chúng tôi thấy ngon - mà cũng vì

nó nóng mà tôi thì lạnh cóng, vì nó lại sức mà tôi thì yếu, vì nó ngon bổ mà
tôi thì đói…

May cho chúng tôi đã có thể trả nợ bát sữa và tấm lòng tốt của bà khi

Lơgrăng nhận được tiền của mẹ gửi, khi đến kỳ lĩnh tiền hàng tháng của
tôi…

Chúng tôi mua biếu bà những bó hoa làm thơm nức quầy sách của bà

mẹ suốt cả một tuần.

Bó hoa đã héo từ lâu và hương đã bay nhưng tôi vẫn nhớ bát sữa nóng

bà thết chúng tôi một buổi sáng mùa đông…

Không một sự biến! Cảnh đi lượn tẻ nhạt, cuộc đời trống rỗng, rỗng ơi

là rỗng!

Tuy vậy một buổi sáng, tôi đã bị xúc động.

Có người đập vào vai tôi.

“Anh không nhận ra tôi à?”

Chắc chắn, là tôi đã từng nhìn thấy bộ mặt này, nhưng tôi không thể

tìm ra tên của cái mặt bỏng nhẫy vì mỡ và vì tự phụ ấy.

“Anh cứ nghĩ xem… Một giáo sư cũ của anh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.