CẬU TÚ - Trang 359

Đây không có con cái. À có! Có một con cái: cái Đói; và các cậu sẽ giết
nhau vì kinh hãi nó cũng như những con đực giết nhau vì yêu một con cái.

Đúng thế! Và đấy là lý do tại sao tôi đã đòi Lơgrăng phải xin lỗi về

hình thức, và tại sao Lơgrăng không chịu xin lỗi. Căn buồng chật chội quá
đối với hai ý chí của chúng tôi, một ý chí dân Brơtanhơ, một ý chí dân
Ôvécnhơ

[1*]

… nhất là chúng tôi lại không được xả hơi trong những cuộc cãi

lộn nhỏ ở những kẻ yếu đuối. Hai ý chí đó đã nín lặng hoặc gần như thế,
nhưng dù sao vẫn hăm dọa nhau trong sự im lặng ấy; bây giờ chúng sắp lên
tiếng bằng họng súng lục hoặc bằng lưỡi kiếm nhọn.

Nhưng chỉ một nhát đâm thôi chẳng đủ. Lưỡi kiếm không đủ; nó chỉ

làm xước tấm gương lớn ảm đạm như từ dưới đất nhô lên do cử chỉ của
Lơgrăng, sừng sững trước mặt tôi – để tôi nhìn vào đó thấy hình ảnh tuổi
thanh xuân phủ màu đen của chúng tôi!

Phải bắn vào đấy, bắn bằng đạn, bắn cho tới lúc nghe tiếng vỡ loảng

xoảng.

“Anh hãy nói với những người làm chứng của ông Lơgrăng rằng

chúng tôi sẽ đấu súng, nếu Lơgrăng muốn cho tới khi một trong hai đứa
ngã gục.

- Anh hãy nói với ông Vanhtrax rằng tôi nhận lời”.

Hôm ấy là ngày thứ bảy, vào tám giờ tối. Chúng tôi có đủ thì giờ để

thu xếp tất cả mọi việc cho ngày mai.

Thỏa thuận về điều kiện thì được! Nhưng tìm võ khí thì không. Chúng

tôi không có tiền.

Phải có tiền để thuê súng lục và ra đấu ở vùng nông thôn.

Phải chờ đến thứ hai. Thứ hai, thì có thể đi cầm đồ; nhưng không đâu

nhận cầm đồ vào ngày chủ nhật.

Côlinê, anh bạn đồng học của chúng tôi ở Năngtơ, anh sinh viên

trường thuốc sẽ chứng kiến trận đấu với tư cách là thầy thuốc, có một chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.