CẬU TÚ - Trang 362

Tôi đi nằm và ngủ say mê mệt.

Tuy nhiên tôi dậy từ sáng sớm, và tôi thoáng nghĩ đến khả năng có thể

bị bắn què hoặc hấp hối kéo dài trước khi chết. Thôi được! Đến thế là hết.
Nếu tôi chết, người ta sẽ bảo tôi can đảm; nếu tôi bị què, phụ nữ sẽ biết vì
đâu và vẫn yêu tôi. Vả lại không phải chỉ có thế! Tôi cần san phẳng địa
bàn, lấy chỗ để tiến bước; tôi cần bằng một đòn tỏ rõ bản lĩnh của tôi, và
giành lấy sự kính trọng của bọn hèn nhát trong mười năm.

Từ cửa sổ tôi nhìn thấy vườn Luycdămbua. Nói thật tình, khi nhìn khu

vườn lớn ngớ ngẩn ấy lần cuối cùng; khi thấy những lão cuồng si đầu bạc
sáng nào cũng tới nơi mát mẻ này lê giầy vải mềm và lấy mũi can làm bẩn
làn sương trên cỏ; thật tình, tôi tự nhủ rằng chẳng làm nạn nhân của cỏ cây
rầu rĩ. Lơgrăng với tôi, chúng tôi sắp sửa trong một lúc làm chủ cả một
khoảnh thiên nhiên; chúng tôi sắp gây một tiếng động như sấm trong một
thung lũng im lặng, chúng tôi sắp dùng đạn chì quất vào không khí nặng nề
đang đè trĩu trên đầu chúng tôi.

Đấy là buổi sáng kiêu hãnh đầu tiên trong cuộc đời tôi, luôn luôn bị sỉ

nhục và đau khổ. Có đáng kéo lê cuộc sống như thế, - để đi tới cái ngu xuẩn
của đám cuồng si đầu bạc kia không?… Chẳng thà biến ngay tức khắc với
một cái chết hiên ngang.

Nào hãy vận chiếc sơ mi đẹp nhất, để tôi có vẻ đường hoàng trong bộ

áo quần nếu tôi là người ngã xuống.

Tôi tìm dáng điệu cần phải có, súng lục cầm tay, và tôi ngắm trong

gương xem khi ngắm bắn tôi có cái vẻ oai phong.

“Đừng để lộ cái gì trắng ra”, người ta đã bảo tôi.

Tôi cài cúc áo lại không để một ánh sơ-mi lọt ra ngoài.

Các nhân chứng của tôi bước vào buồng.

“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Việc có thể dàn xếp được không?…”

Nghe mà muốn tát vào mặt họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.