CẬU TÚ - Trang 366

Tôi nhớ lại những ngày hội chùa ở quê tôi với những cô thôn nữ xinh

đẹp ngực tròn mà đầu có tò mò học sinh của tôi đã lượn lờ xung quanh.
Xác thịt tôi bấy giờ đã bừng dậy, khẽ thì thầm; hôm nay, khi đang chờ đợi
vết thương, nó cũng lên tiếng.

“Cậu nghĩ gì vậy? Côlinê hỏi tôi.

- Không nghĩ gì cả, không!…”

Và chúng tôi đi qua đám hội chợ.

Trên một vũ đài các tay lực sĩ đang diễu võ dương oai. Họ giang thẳng

cánh gõ chiếc cồng bằng đồng lốm đốm, căng ngực thét vào chiếc loa???
sủa và rống lên.

Xung quanh một bãi bắn, người ta đang đặt súng lên vai. Những tiếng

nổ đó xé tan một cơn mơ màng đang nhen trong đầu óc sáng sủa của tôi, và
đưa đám nhân chứng về với nhiệm vụ.

Trong một góc xa tiếng ồn ào, trước một chiếc bàn có cành lá vây kín

mít, mọi người thảo luận về những ước lệ cuối cùng.

“Anh có bao nhiêu thuốc? Bao nhiêu đạn?

- Sáu viên.

- Tôi rất vụng nên số đạn đó có thể là ít quá. Nếu chúng tôi bắn mấy

phát đầu tiên không trúng hoặc không đứa nào bị què cụt đến nỗi không
bắn được nữa thì chúng tôi sẽ tiến lại gần nhau cách năm bước.

Tôi là người bị xúc phạm, tôi có quyền đòi rửa nhục theo ý riêng của

tôi, thế nào cho tôi được thỏa mãn hoặc thích thú.

- Nếu vậy, các nhân chứng đồng thanh nói, chúng tôi sẽ là những kẻ

chứng kiến và đồng lõa với một vụ giết người!”

Một vụ giết người trong đó hai bên đều bị nguy hiểm ngang nhau. Đấy

là chuyện may rủi của chiến tranh.

Tôi đã phải nói đến những câu như thế với họ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.