CẬU TÚ - Trang 369

Bây giờ thì người ta nghe thấy cái khác. Đấy là tiếng nạp đạn vào súng

lục, rồi một tiếng hô: “Tiến lên!”

Hai tiếng nổ vang khắp vùng quê. Cả hai chúng tôi vẫn đứng nguyên.

Tôi đã bước lên không biết mấy bước, nhả đạn. Trượt. Lơgrăng, rất bình
tĩnh, nhằm tôi rất lâu. Viên đạn của anh sượt qua tai tôi cách nửa phân, làm
cháy xoắn cả tóc tôi. Đáng lẽ tôi phải cắt tóc đi. Tóc tôi bù xù, dễ nhằm
bắn.

“Các anh có thể dừng lại được rồi! Côlinê nói. Cách nhau mười bước!

Như thế là một vụ giết người! Chết cả hai thôi!

- Nạp đạn vào!”

Giọng nói hình như khẩn thiết, vì các nhân chứng đều răm rắp nghe

theo.

Lơgrăng và tôi, mỗi người đi dạo ở phía mình, im lặng, rất giản dị, tay

chắp sau lưng, và có vẻ như suy nghĩ.

Một con chó không biết ở đâu đến, quẩn vào chân tôi, và nhìn tôi bằng

con mắt hiền lành, cầu xin một chút vuốt ve. Nó làm tôi nhớ tới con
Miêcza, con chó cái của nhà tôi hồi tôi còn bé, nó thường đến liếm tay tôi
và có vẻ như chảy nước mắt khi tôi khóc và bị đánh đòn. Khi ấy tôi đành để
kệ nó, tôi chỉ có thể kể lại niềm đau khổ của tôi với con vật tội nghiệp ấy…

Người ta có quyền làm tôi đau đớn, và nếu tôi phàn nàn, người ta bảo

tôi là đứa con hư và một phần tử xấu. Cuối cùng tôi lại phải xin lỗi.

Hôm nay, có năm người ở đây, tình cờ vì một cuộc xung đột, phó thác

cho lòng can đảm của tôi, kẻ gây chuyện, nhân chứng và thầy thuốc!

Tự nhiên một nụ cười và cả một mẩu bài hát đến trên môi tôi. Tôi khẽ

hát mặc dầu không muốn, như người ta xoa tay khi vui vẻ.

“Cậu im đi!” Côlinê nói khẽ.

Côlinê nói đúng. Tôi làm giảm cái tàn bạo hay ho của trận quyết đấu.

Các nhân chứng gọi chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.