CẬU TÚ - Trang 370

“Đứng vào chỗ!”

Chúng tôi phải tiến lên một bước để chỉ rõ chúng tôi đã sẵn sàng.

Bước xong, chúng tôi có quyền đứng im hoặc bước đi và chờ đợi.

Tôi muốn bắn trúng Lơgrăng. Cuối cùng anh đã làm tôi phát cáu vì đã

từ chối không xin lỗi. Thật tình, dù bị bắn ngã, tôi cũng cóc cần.

Lần này lại vẫn tôi bắn trước.

Lơgrăng vẫn đứng, tiến lên, tiến nữa.

Lâu quá. Anh bắn. Tôi ngỡ mình bị thương.

Viên đạn để lại một vết trắng – như những viên đạn hôm qua anh bắn

vào thằng người bằng tôn.

Viên đạn đã hớt mất mặt dạ bóng và làm sờn ống tay áo tôi.

Lại một cuộc vận động của các bạn để ngừng cuộc đấu.

Không!

Tôi thấy Lơgrăng bắn quá giỏi, còn tôi thì quá tồi. Tôi thấy sau khi đã

mất nhiều thì giờ ở ngoài đồng, mà bỏ đi không có kết quả gì, thì thật nực
cười. Tôi thấy là mục đích không đạt, cơ hội bỏ lỡ, và có lẽ không bao giờ
nó trở lại đẹp đẽ như thế nữa.

Còn một ý nghĩ khác dày vò đầu óc tôi. Lại vẫn ý nghĩ về cảnh nghèo

khổ.

VẪN CÁI BÓNG MA ẤY!

Bởi lẽ tôi đã làm bao nhiêu rồi, bởi lẽ đã có hai hồi kịch diễn rồi, thì ta

hãy diễn nốt hồi thứ ba, và diễn nó như một anh nhà nghèo có thế hiến máu
mình, chứ tiền thì không; chẳng thà nhận một viên đạn hôm nay còn hơn là
nhận những điều sỉ nhục trong tương lai mà anh ta có lẽ không có đồng xu
nào để trả thù.

Các nhân chứng cố nài để dừng lại ở đây.

“Được, nếu người ta bằng lòng xin lỗi tôi ở đây, tại chỗ, - và đầy đủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.