CẬU TÚ - Trang 372

“Vết thương nặng đấy, không khéo chết mất.”

Tôi không tin; - cũng như không tin rằng tôi có thể chết vì một ít chì

lọt vào trong xương. Chúng tôi đang sung sức. Không thể trong một giây
đồng hồ mà bị tiêu hủy như vậy được, vả chăng Lơgrăng vẫn còn sắc mặt,
mắt vẫn sáng.

Anh giơ tay ra cho tôi nắm lấy.

“Mình không giận gì cậu; nhưng trong một cuộc đấu súng giữa chúng

mình, thì phải đi tới đó.”

Tôi đáp “ừ” bằng một cử chỉ và một cái chào.

“Bỏ giầy ra cho tôi; hình như tôi sẽ đỡ đau hơn.”

Côlinê cầm con dao con để cắt da giầy.

“Không, không, Lơgrăng nói… Tôi chỉ có mỗi đôi giầy này thôi.”

Anh cũng thế, anh cũng thế! Anh cũng như tôi có mối bận tâm của

những kẻ không xu. Trong lúc người ta nạp đạn; trong lúc các nhân chứng
tìm lời nói để chúng tôi đồng ý đứng xa cái chết ra hơn; trong lúc chúng tôi
tiến lên để bắn nhau trên bãi cỏ đầy hoa này, trong suốt cái ngày hung hăng
man rợ này, bóng ma của bần cùng vẫn hiện lên trước mắt anh cũng như
trước mắt tôi! BÓNG MA, vẫn cái BÓNG MA ấy!

Xương bị gẫy vụn trong cánh tay và bông băng đẫm máu. Một vài giọt

máu đọng như những hạt ngọc đỏ trên cỏ! Con chó con tới đánh hơi và
liếm.

Côlinê bảo đi gọi bác sĩ.

Một nhân chứng đi với tôi để tìm bác sĩ.

Uổng công trong vùng nông thôn nóng bức và hoang vắng này!

Chúng tôi quay về chỗ Lơgrăng, anh được đặt lưng tựa vào một gốc

cây, cánh tay buông thõng.

“Cánh tay sao mà nặng thế!” anh nói vẻ mặt đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.