CẬU TÚ - Trang 373

Làm gì với thân to lớn bị hủy hoại kia?

Những nhân chứng chọn địa điểm đã chọn một chỗ cách xa nhà cửa,

và ở tít chân trời cũng không nhìn thấy một cái trại nào. Chỉ trông thấy con
đường cái trắng toát và những thảm cỏ xanh.

Tai hại hơn nữa là khi vào đây chúng tôi đã không để ý thấy mình đã

phải vượt qua những hố và hàng rào, bị sây sát vì các hàng rào, phải xô đẩy
những vật chướng ngại. Nhưng lúc này, chúng tôi thấy rằng muốn đi ra thì
phải bẻ cành cây, nhẩy qua một con suối, vượt qua một bụi rậm…

Dù sao cũng đã xoay xở được. Chúng tôi đã tìm được một chỗ để luồn

đuôi xe bò kéo tay vào, và đặt Lơgrăng lên xe; rồi, dồn anh như một cái bị,
để anh dựa lưng vào một góc xe.

Chúng tôi lên đường.

Đã tới gần Rôbanhxông. Một toán con trai vui nhộn và con gái xinh

đẹp giễu đám rước của chúng tôi, theo cách họ nói, đoàn chúng tôi câm
lặng và buồn bã. Một chiếc xe chở khách chạm bánh xe bò và bác đánh xe
giơ roi lên làm vẻ chọc tức Lơgrăng mà bác ngỡ là anh chàng say rượu.

“Kìa máu nhỏ ra ở kẽ kia”. Thình lình một cô sinh viên vừa kêu lên

vừa lấy đầu chiếc dù chỉ vào chỗ đó.

Cuối cùng người ta đoán được chuyện xảy ra, và những người khách

đi dạo, cả trai lẫn gái, xì xào bàn tán. Một số hỏi xem ai đã bắn vào người
bị thương.

“Trông mặt mũi anh ta cũng không dữ, những người này nói.

- Hừm!” Những người khác thốt lên.

Ở Rôbanhxông cũng không có thầy thuốc, điều đó làm thất vọng lão

chủ cái quán nơi xe bò vào đỗ, lão chỉ muốn tống cái bọc đẫm máu kia đi.

Người ta sẽ tống nó đi.

Lơgrăng nói:

“Tôi không muốn chết ở đây. Hãy đưa tôi về Pa-ri”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.