CẬU TÚ - Trang 374

Côlinê từ chối, Lơgrăng nài:

“Tô van cậu… tôi yêu cầu thế!”

Tìm đâu được một chiếc xe để đặt anh nằm.

“Hay lên chiếc xe chở khách kia?”

Chúng tôi mặc cả thuê chiếc xe chở khách, một chiếc xe to cửa kín

chở khách Pa-ri đến xem hội và chờ đến tối đón họ về. Có những bông hoa
rơi trên ghế dài. Có một lá cờ trên nóc xe và những quả bóng đỏ đeo ở đầu
ngựa.

Lão chủ quán đưa cho một ổ rơm. Một người địa phương, nháy mắt

nói ông biết thế nào là đấu súng, đem lại cho một chiếc nệm; một bà khóa
với cái chất thơ của câu chuyện cho mượn một chiếc chăn trắng phủ kín cả
người Lơgrăng.

Chúng tôi cảm ơn và lên đường.

Tôi ngồi bên cạnh những người khác, Lơgrăng cũng muốn thế, người

ta bảo tôi, và tôi tự xét có bổn phận phải đi theo anh và ngồi trước mặt anh.
Nếu anh bắn trúng tôi, tôi sẽ thấy đơn giản và tự nhiên là anh cũng sẽ làm
như thế.

Tình cảm của tôi không phải trò đùa. Tôi tin rằng làm như thế sẽ

không xứng đáng với sự thanh thản của người bị thương. Tôi ngồi im lặng
và suy nghĩ! Một lần nữa tôi lại nghĩ về cái cảnh chung sống bất đắc dĩ
trong cô đơn, bóng tối và phiền muộn.

Lúc này Lơgrăng đang đau đớn quằn quại.

Nhưng tôi đánh cuộc rằng nỗi đau đớn ấy, có lẽ là báo hiệu giờ chết,

không làm anh sợ hãi bằng sự giày vò của cuộc sống chung xưa kia mà
chúng tôi đã không có can đảm hoặc không có phương tiện để thoát ra.

Nếu Lơgrăng qua khỏi được, phát súng đó chọc thủng bức tường thành

những kỷ niệm ác nghiệp, sẽ giải thoát tương lai chúng tôi. Có thể một chút
không khí mát mẻ sẽ qua lỗ thủng đó mà đến với chúng tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.