CẬU TÚ - Trang 376

Sau trận đấu súng này thì cùng lắm là một chỗ nằm dưới ba tấc đất,

đầu giữa những rễ hoa cỏ, rễ cây, thay cho giấc ngủ trong những chăn nệm
nhơ nhớp của nhà trọ.

Nhưng tối sẽ còn đấu súng nữa, với các điều kiện y như thế, để có vẻ

ngang tàng và hăm dọa đối với đám nhân chứng rất đỗi ngạc nhiên thấy
những kẻ bị chà đạp vươn mình lên như thế! Niềm vui cao cả phải trả bằng
ba phút đấu súng. Có là bao.

Bốn nhà giải phẫu, họp lại để hội chẩn, đã tuyên bố là phải cưa cánh

tay; nếu không họ sẽ không chịu trách nhiệm gì cả. Lơgrăng nghe thấy, và
ngoài ý muốn, con mắt anh như thét bảo tôi: “Chính mày làm tao chết!”
Trong cơn sốt mê sảng của anh, tôi xuất hiện không phải như một đối thủ,
mà như một kẻ sát nhân.

Tôi vừa đặt chân lần cuối cùng vào ngôi nhà ấy.

Người ta đã treo một sợi dây trên đỉnh giường ngủ; ở đầu sợi dây treo

một cái túi đựng một cục nước đá đang chảy. Bên dưới là cánh tay bị giập
đặt ruỗi ra như một vật chết, và cục nước đá nhỏ những giọt lệ lạnh lùng
trên vết đạn bắn thủng; lỗ thủng xanh biếc đó trông như con mắt đã nổ con
ngươi.

Thật là thê thảm. Giọt lệ nước đá đó đã rơi vào trái tim tôi, dập tắt tất

cả niềm kiêu hãnh và tất cả ánh mặt trời ngày hôm ấy

[2*]

.

[1*]

Dân hai miền này có tiếng là ương bướng.

[2*]

Cuộc đấu súng này có thực trong năm 1856 nhưng không có ai chết; các chi tiết và trường hợp

kể trong biên bản đều đúng như trong chương này. Vả chăng, hai người về sau, trong thực tế, đã lại

làm lành với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.