CẬU TÚ - Trang 377

XXXII

HẤP HỐI

Năm tháng theo nhau tàn lụi; tôi đã thấy những mua hè và mùa đông

trở lại với cái đơn điệu vô tình của thiên nhiên – Rạp Ôđêông giá lạnh vào
tháng chạp, mát mẻ vào tháng tư; đấy là tất cả những kỷ niệm chất đầy tim
óc tôi tự đời thuở nào.

Phải chăng tôi chỉ ghi vào lịch sử cuộc đời tôi một tổng số nghìn ngày

hay hai nghìn ngày không cảm xúc? Tôi cũng không biết nói thế nào nữa.

Thật là kinh khủng khi không thể hồi tưởng lại được một hình ảnh,

một cảnh tượng, một khuôn mặt, dù không màu sắc hay đẫm máu, để cắm
mốc trên con đường đã đi qua, để nhớ lại những giờ phút vui mừng hay đau
đớn!

Thế đấy, con đường mà tôi đã lê gót đi trải ra như một lối đi hiu quạnh

và mất hút trong màu trắng của tuyết hoặc màu đen của cống rãnh, không
còn lại lấy một búp cây hoặc một sợi rễ, để trí nhớ tôi có thể bám vào đấy
và cứu lấy một biến cố khởi sự chìm đắm! Tôi không có gì để nhớ và cũng
chẳng có gì để quên, không có gì hết.

Thời gian đã bị gậm nhấm lặng lẽ làm sao! Năm tháng dường như

ngắn ngủi vì chúng trống rỗng và hoang vắng, ngày thì, dài ơi là dài, vì mỗi
ngày có câu chuyện đói khát của nó và hàng đống những điều sỉ nhục vụn
vặt!

Tôi hầu như không còn biết đến ngày tháng! Trong ký ức, tôi chỉ thấy

đọng lại vài ngày đầu năm không quà mở hàng, không có cam. Tôi có thể
tay không đi chúc tết Rơnun, vợ anh và Matutxanh! Nhưng hai cảnh nghèo
ôm hôn nhau, cái đó chẳng vui gì!

Tôi dã sống và đang sống như một con chó sói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.