CẬU TÚ - Trang 38

nói vậy không phải là nói anh, vì anh đã được ông đây giới thiệu, và tôi
thấy anh có vẻ một chàng trai lương thiện. Nhưng, hãy nghe tôi, anh cứ nên
ở trong môi trường cũ của anh và nên làm như tất cả mọi người.

Tới đó ông ta chào tôi và biến mất.

- Tôi đã bảo mà! Ông nhà báo kêu lên. Anh quyết định muộn quá, anh

bạn ạ! Đã có ria mép, một mảnh bằng!… Với cái đó và với thời gian, anh
có thể trở thành một tay đánh xe ngựa, chứ thợ thì không! Tôi bận phải đi
ngay bây giờ. Thôi tạm biệt.”

Tôi đứng lại ở giữa phố, vẻ đần độn và xấu hổ.

Nhưng không! Tôi vẫn chưa chịu! và tôi cứ lượn đi lượn lại hoài trong

khu phố nhà in đó cũng như hôm tôi đi tìm Toocsônet.

Tôi đã đứng đợi ở trước cửa các nhà, chân lội rãnh nước; ở các cầu

thang, mũi dán vào tường; đã có hai tay chủ nhà in bắt buộc phải nghe tôi!

Một tay tưởng tôi là một gã ăn mày nhằm được đãi năm phơrăng; còn

tay kia thì cho tôi là một thi sĩ muốn làm thợ trong khoảng bốn ngày cốt để
giống như Ginbe hoặc Maguy

[9]

.

Chẳng nên nghĩ tới chiếc mũ bằng giấy và chiếc áo xanh của thợ nữa!

Tìm nghề gì khác được? – Nghề của ông chú thợ mộc, nghề của bác

Fabrơ thợ giầy chăng? Tôi đã giấu không hở chuyện đó ra với ông nhà báo,
với Matutxanh và đám bạn của anh ta, nhưng tôi đã tới các quán cơm nghèo
ngồi ăn bên cạnh những người có bàn tay dính sơn của người đóng đồ gỗ
hoặc có ngón tay cái bị vẹo của người vá giầy. Tôi đã làm quen với họ, tôi
thết họ rượu, tôi làm lộn xộn cả ngân sách, là vỡ kế hoạch chi tiêu dù có
phải nhịn ăn những ngày cuối tháng!

Tất cả đều đã làm tôi thất vọng.

Một người trong bọn họ, một bác già có bộ mặt thật thà, đôi má xanh

xao, mái tóc hoa râm, đã nghe tôi nói hết rồi, với một nụ cười đau xót, bảo
tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.