CẬU TÚ - Trang 380

Tôi đã bao lâu suy nghĩ, viết lách – vì niềm vui khắc khổ của người

viết lách và suy nghĩ. Tôi đã can đảm kéo chiếc xe bò của mình; tôi không
nghĩ đến chuyện phi nước đại, để vượt đường như nhiều thanh niên… tôi
đề phòng sự thiếu kinh nghiệm và tính kiêu ngạo của tôi; tôi tự nhủ: “Đến
tuổi ấy, mày đã phải có địa vị rồi”, thế mà địa vị của tôi chưa có.

Đã từ lâu, từ rất lâu, tôi ngã lòng!

Thế là hết: tôi tự hủy hoại tim gan mình trong cảnh cô đơn của gian

buồng, trước những tác phẩm từ đầu óc tôi lặng lẽ nẩy nở, mà không nghe
thấy chúng sống hay chết.

Một người mẹ rốt cuộc sẽ nhổ vào con cái và vào bạn thân, nếu các

con đều chết ngay từ lúc lọt lòng!

Tôi ăn vận tồi tàn quá không thể qua sông được - ở bên ấy tôi sẽ gặp

những kẻ thành đạt họ có thể sẽ thương tôi nghèo khổi hoặc sẽ thết đãi tôi –
Tôi không muốn ai thết đãi vì tôi không thể thết đãi lại được.

Và tôi đi vẩn vơ trong vài ba phố của Khu phố La-tinh, vẫn những phố

ấy, tìm chỗ râm mát!

Chà! Tôi cần không khí, không khí trong trẻo và một chút rượu vang

nguyên chất!

Nếu tôi có tiền để may mặc và đi đường, tôi sẽ về quê, tới nhà ông bác

mục sư, trên đỉnh Sôđâyron.

Ở đấy có rượu vang, có gió lộng! Dọc đường tôi sẽ tạt về thăm mẹ tôi.

Tôi cũng sẽ tới thăm các cô em họ, các cô đã lồng bức vẽ một ngày hè

màu vàng vào cái khung rỉ tuổi thơ ấu của tôi.

Dạo tôi về đấy nhằm lấy cô gái khinh người nghèo kia, tôi đã định sẽ

hít căng phổng những hương vị quê hương, uống đến say lịm ở những
nguồn nước ngầm dưới cỏ, tôi đã định sẽ kiếm lá để nhai, ôm hôn những
cây sồi, phơi xám da dưới ánh mặt trời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.