CẬU TÚ - Trang 41

tựa những hạt ngọc; ở đó với bốn xu chúng tôi có được sức khỏe, hy vọng,
và hạnh phúc dư thừa. Phải, tôi đã rất sung sướng ngồi trên các thùng rượu
rỗng, trước chiếc bàn của quán rượu.

Lúc trở về, nỗi buồn của lúc tận ngày xâm chiếm tâm hồn chúng tôi,

và mặt nạ nghệ sĩ lang thang trút bỏ, chúng tôi trở lại là chúng tôi, chẳng ca
hát tương lai, mà lặng lẽ hướng suy nghĩ trở về quá khứ.

Đi cách tiệm rượu mươi phút chúng tôi vẫn còn hò hét, nhưng một

khắc đồng hồ sau, thì chính lời hát cũng tắt dần và chúng tôi nói chuyện –
nói chuyện thì thào về quê hương! – Chúng tôi đi hai ba người một để nhắc
lại những ngày ở trường trung học và tiểu học, vừa trao đổi kỷ niệm về
những xúc động của mình. Chúng tôi hồn nhiên như con nít, hầu như
nghiêm trang tựa người lớn, chúng tôi không là thi sĩ, nghệ sĩ hay sinh viên,
chúng tôi là người của xóm làng.

Thật là tốt đẹp những buổi rời cái quán nhỏ bán rượu vang bốn-xu ấy

ra về…

Một lần chúng tôi đã làm một việc ngông cuồng, chúng tôi đã uống

rượu ngon, thứ rượu nho xạ bán lẻ từng cốc, thứ rượu nho xạ mà đến bây
giờ tôi vẫn còn thấy ngọt ở lưỡi và đã làm cho người ta mãi mãi sau này
trách móc chúng tôi.

Trong tuần ấy, Roayani và tôi hai đứa giữ quỹ. Uống rượu nho xạ là ăn

cắp, là phản bội!

Chúng tôi đã phản bội với hai cốc.

Nếu tất cả những vụ phản bội đều để lại vị ngon đến thế, thì không còn

có thể tin ai được nữa.

Đấy là việc ngoại lệ duy nhất, chuyện ngông cuồng duy nhất, điều xa

xỉ duy nhất trong cuộc đời Pari của tôi từ khi tôi tới đó.

Cũng còn chuyện mua một cây phong lữ thảo và một cây hoa hồng, rồi

mua một tảng đất cắm hoa cúc. Mỗi lần có ba xu mà tôi có thể lấy giấu cả
nhóm – không phải là ăn cắp (hối hận về lần uống rượu nho xạ đã đủ rồi) –

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.