CẬU TÚ - Trang 44

Do đó hắn nhập bọn với chúng tôi và ăn chung với chúng tôi, có gì ăn

nấy.

Tới một lúc hắn không có chỗ ở - mà hắn thì cần có một chỗ - để có

địa chỉ cho người ta gửi tiền đến.

“Cậu hiểu đấy, chính cậu phải cho hắn ở thôi, Matutxanh nói với tôi,

Roayani và các bạn khác đều có vợ cả… họ không thể để cho tay giáp binh
ngủ chung với họ được. Tớ thì có Ăngiơlina. Cậu thử đặt cậu vào địa vị tớ
xem…”

Vào địa vị của Matutxanh, không – Ăngiơlina gầy quá.

Vậy thì tôi, kẻ độc thân, tôi phải giúp việc đó cho tập thể: tôi đã không

dám từ chối.

Ôi chao! Tội tình biết mấy! Lúc nào cũng kè kè tay giáp binh hộ pháp

đó ở bên cạnh! Hắn đã bảo với ông chủ nhà rằng hắn là anh tôi, để giải
thích việc hai đứa sống chung.

Mẹ tôi bỗng dưng gánh thêm một thằng con nữa sẽ nói sao? – vì bị kết

tội là có một đứa con mà thầy tôi không biết!

Đúng là sống chung thật! Tay giáp binh xen vào các suy nghĩ của tôi,

xộc vào cuộc đời tôi, ngăn không cho tôi ngủ nếu tôi muốn ngủ, không cho
tôi đi lại nếu tôi muốn đi lại; cặp giò của hắn chiếm hết cả chỗ! Hắn có một
cái tẩu thuốc hôi dình dình và một cái sọ làm tôi kinh tởm, hói trọc ở giữa
như đầu thầy tu hoặc như đít khỉ. Khi ngủ hắn quay lưng lại tôi, tôi trông
thấy chỗ sọ trắng hếu đó… tôi phải dậy nhiều lần để hít không khí; tôi
muốn giết hắn!

Nhưng một buổi sáng kia, tôi không cảm thấy cái xác to tướng của hắn

tở bên tôi nữa. Hắn đã tếch rồi! và mang theo đôi giầy của tôi. Tôi phải đợi
đến lúc tối mịt mới đi bít-tất không tới khách sạn Lixbon, tôi có vẻ như một
người hành hương – một thủy thủ trẻ tuổi đã hứa trong một cuộc đắm tàu sẽ
đi chân đất hoặc đi bít-tất len không, mang nến đến lễ ở Xanhtơ-
Giơnơvievơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.