CẬU TÚ - Trang 49

V

CHIẾC ÁO XANH LÁ CÂY

Một anh bạn đã dẫn tôi đến một hiệu bánh sữa, có một cô gái mà cả

bọn đều mê.

Quả là cô ta rất xinh, cô tóc nâu với cái đầu Do-thái ấy, và chưa bao

giờ ở bên cạnh các bà vợ giáo sư hoặc một cô gái lẳng lơ, tôi có cái cảm
giác giống như khi nghe chiếc váy của cô sột soạt. Và rồi cô nhìn tôi với
con mắt vui vẻ làm sao, với nụ cười để lộ hàm răng trắng đẹp làm sao!

Cô cứ nhìn tôi, nhìn mãi – nhìn dai dẳng làm tôi bắt đầu thấy thích chí.

Tôi có duyên thật chăng? Cô ta cười. – Và thế à cô phá lên cười!

“Xin lỗi ông, ôi chao! tôi thành thực xin lỗi ông; là vì ông có vẻ rất

ngộ với cái áo xanh lá cây và chiếc gi-lê vàng của ông!”

Và cô lại cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt và phải khép

chặt hai đầu gối lại.

Trông tôi giống như con búp bê ở hiệu cắt tóc, như một người máy.

Tôi xoay người trên ghế, cử động như một kẻ bị tội xiên cọc vào đít mà vẫn
còn đưa đẩy con mắt được, nhưng đã đến lúc co giật giãy chết… Tôi đưa
mắt sang phải, sang trái, một lần, hai lần. – mà không dám nhìn chăm chú
vào một cái gì hoặc một người nào… Trong óc tôi thoáng qua ý nghĩ tôi là
một trò chơi ở hội chợ để người ta ném bong, ném bi lấy thưởng, còn tôi thì
có vẻ như muốn nói: Hãy nhắm cho trúng.

Cuối cùng, niềm vui của cô gái nguôi đi, và cô đến kéo tôi ra khỏi ghế

như người ta rút ra khỏi cọc một hình người, trong một lúc nó còn giữ cái
vẻ gì là cứng đuỗn và gần như thô lậu.

“Anh không giận tôi lắm chứ? Tôi cố nhịn mà không được đấy.”

Trong giọng nói của cô có chút sượng sùng vui vẻ, và cô cầm lấy bàn

tay tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.