CẬU TÚ - Trang 50

“Bắt tay, bắt tay thân thiện để chứng tỏ là anh không giận đi nào…”

Người tôi vẫn chưa hết cứng đờ và tôi phải dùng cách ra hiệu để bày

tỏ ý định của một con rối rộng lượng; tôi giơ tay ra rồi rụt lại, tôi gật đầu –
như tên Gôlô

[10]

hèn hạ trong kịch múa rối ở Hội chợ bánh ngọt.

Chính cái áo và chiếc gi-lê đã đặt tôi vào tình trạng đó!

Một cái áo và một chiếc gi-lê mới toanh, mẹ tôi bỏ vào một chiếc hòm

gửi từ Năngtơ tới cho tôi sáng nay.

Tôi lại tưởng mình vận bộ này, thì trông thật là oách.

Cổ áo có làm tôi lo lắng một chút; tôi thấy như nó cao quá so với mốt

thời nay; chiếc áo gi-lê thì hình như dài quá đến mấy đốt; nhưng tôi nhớ lại
những lý thuyết về cách ăn vận sang trọng mà mẹ tôi thường hay nói đến,
và tôi đi ra phố, không có ý định dìm người khác, nhưng với một chút kiêu
hãnh có thể dùng thử được đối với một thanh niên có giáo dục mặc mở
hàng một bộ quần áo đẹp.

Chắc hẳn lỗi là tự cái gương của tôi, một cái gương bốn xu soi vào

không thấy rõ cả người.

Giá như tôi đã trông thấy được mình!… Tôi đâu có phải là kẻ thô

kệch, thật đấy! Tôi biết rõ cái gì đỏm dáng, cái gì không! Trong khi chờ
đợi, tôi đã nực cười tới tận chân tóc.

Tôi những muốn đâm đầu xuống sông, rời khỏi nước Pháp!

Giá như kẻ đã giễu tôi là một người đàn ông!… Tôi sẽ tát vào mặt

hắn… rồi thì đấu gươm!

Nhưng trong những người có mặt ở đó không một ai chửi tôi. Vả lại,

vì tôi đã đảo mắt lia lịa để khỏi nhìn vào ai nên tôi đã không trông thấy gì
hết.

Vậy thì tôi sẽ đâm đâu xuống sông hoặc rời khỏi nước Pháp!

Đâm đầu xuống sông ư?… Nên vĩnh biệt Tổ quốc thì hơn!… Mà thế

cũng không nên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.