CẬU TÚ - Trang 52

đây vừa là khách sạn vừa là hiệu bán sữa. Trong gian buồng ở tầng dưới
người ta bán cà-phê sữa, sô-cô-la, v,v… và cả mận và anh đào ướp rượu
mạnh nữa. Cô Alêcdăngđrin ngồi chễm chệ ở quầy bán anh đào và mận và
để cho mẹ cô bưng bát bưng cốc từ dưới bếp lên.

Ở phía trong cùng căn buồng này, về phía tay phải, có một cầu thang

xoáy trôn ốc dẫn đến buồng của bà mẹ và của cô gái – ôi chao! căn buồng
ấy! nhưng hãy im đi, hỡi trái tim ta ơi…)

Tôi yêu cô ta.

Câu chuyện đã xảy đến như thế nào?

Tôi chỉ biết là buổi tối mà cô gọi là tối chuộc lỗi, cô đã mời tôi ăn cơm

để tự trừng phạt, và để tự trừng phạt hơn nữa, cô bắt tôi phải ngồi bên cạnh
cô; tôi chỉ biết là buổi tối hôm đó, tôi đã không thử đóng vai thi sĩ hay nghệ
sĩ lang thang
, mà cũng không phải vai người cộng hòa nữa (xin lỗi các liệt
sĩ vĩ đại!); tôi đã không thử làm ra vẻ anh hùng, vẻ bạc mệnh, vẻ khác đời,
hoặc bất cứ vẻ gì mà người ta thường bày ra khi ngồi gần phụ nữ và khi
người ta mới mười bảy tuổi.

Tôi đã chỉ nói chuyện giản dị về cái áo và chiếc gi-lê của tôi, về vẻ

ngốc nghếch của tôi, về ý định muốn nhảy xuống sông, được thay bằng
quyết định rời khỏi nước Pháp; tôi kể lại rằng đây không phải là lần đầu
tiên mẹ tôi đẩy tôi vào con đường tự sát với những chiếc gi-lê dài quá hoặc
những cổ áo cao quá, và tôi lại làm cô bật cười – nhưng không to quá như
lần trước – một tiếng cười dịu dàng và trong trẻo, lúc nào đó, lại còn đượm
thêm một giọt lệ nhỏ. Một câu chuyện về thời thơ ấu của tôi đã làm rơi hạt
ngọc đó từ cặp mắt thương cảm của cô.

- Ôi chao! tôi càng giận tôi hơn về cử chỉ của tôi, cô nói, và cô cầm lấy

bàn tay tôi như tay một đứa trẻ con và xiết chặt.

Trước bữa ăn, chúng tôi đã giở những trò thi sức, và bàn tay tôi đã bẻ

gập mấy cổ tay khác và đã cử vài quả tạ trong góc nhà. Bây giờ bàn tay ấy
run rẩy như chiếc lá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.