CẬU TÚ - Trang 61

Đồn là anh đã xuống bếp và đã làm “nhục” món cháo – làm “nhục”

thế nào? Bằng cách nào? – Anh không bao giờ thổ lộ điều bí mật đó với ai;
người ta chỉ biết rằng hôm ấy, trong gia đình Chiếc áo gi-lê nhỏ màu lam,
mọi người thấy món cháo có vị lỳ quái.

Trường trung học Pháp.

Từ khi Matutxanh được tự do, trong khu phố người ta chỉ còn nghe

thấy tiếng chúng tôi thôi và chúng tôi nổi bật lên trong tất cả các vụ om
xòm rối loạn.

Giờ giảng của Mitsơlê

[16]

là bãi chiến trường lớn của chúng tôi. Thứ

năm nào chúng tôi cũng kéo tới trường trung học Pháp.

Trên dọc đường chúng tôi đã làm quen với mấy cậu sinh viên là kẻ thù

của bọn thầy dòng Jêduyt, chúng tôi kéo cả bọn đến phố Thánh-Jắc.

Tòa đại học đường ấy nom xấu thật là xấu, nó ở kẹp vào giữa những

phố nhơ nhớp và nghèo khổ ấy, nhan nhản những khách sạn có buồng trọ;
nó bị bao vậy bởi những người bán sách cũ khốn khổ lúc nào cũng thấy
ngồi ở trong cùng cửa hàng tối om, luôn tay dán lại gáy những quyển sách
cũ.

Trường trung học! đúng là một trường trung học, mặc dù học trò đã có

ria mép. Trông nó rất giống những hành lang và tiền sảnh im lặng dẫn tới
các phòng học hay các lớp học. Người ta tưởng sẽ trông thấy viên hiệu
trưởng đi qua đang nói chuyện với viên quản lý, rồi bỗng gặp thấy tư-tế hớt
hải đi vào, tưởng chừng như tội lỗi đang gọi thầy tới, và thầy rạp mình cúi
chào với một nụ cười như mây và trắng bệch.

Thật là buồn! Matutxanh lại không đồng ý như thế:

“Cái gì mày cũng thấy buồn. Mày muốn ở đây có trồng đậu với những

bông hoa đỏ chăng?

- Tôi ưng như thế hơn, và tôi cũng ưng ông Mitsơlê đôi khi nói cho rõ

hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.