CẬU TÚ - Trang 80

Tôi đi đâu bây giờ?

Từ khi tới Pari, chưa buổi chiều nào tôi đơn độc cả. Buổi chiều nào

không có vài ba người - hoặc Alécdăngđrin hoặc bạn bè là tôi đâm ra lúng
túng. Tôi không có gì để nói với tôi cả. Tự nói chuyện với mình! Không
làm thế ban ngày được! Ban ngày tôi không thấy mình tinh ranh..

Tôi tới công viên Luychdămbua, ở chỗ Sở ươm cây, tôi ngồi lên một

chiếc ghế dài, bên cạnh những cụ già đang kể chuyện thời xưa, và giữa các
bà mẹ còn trẻ làm họ ngượng khi cho con bú! Ồ! nếu có thể làm lại, tôi sẽ
đi tới nhà ông Mítsơlê!

Ví bằng cuộc biểu tình ngẫu nhiên biến thành bạo động dưới cửa sổ

nhà ông ta! Nhỡ có máu chảy! Lạy Chúa, tôi muốn có máu chảy làm sao.
Ồ! nếu có máu, bổn phận của tôi là phải tới chỗ máu chảy! Tôi không tán
thành cuộc đi diễu; tôi tán thành nổi loạn.

Matutxanh, anh có bị cụt tay hay chân không? Có người nào trên chiến

lũy của anh chết không?

Tôi đánh hơi xem có mùi thuốc súng không?… Chỉ thấy mùi sữa, mùi

trẻ con… mùi gì nữa không rõ… tất cả, trừ mùi thuốc súng.

Mặc kệ, tôi sẽ tự dối mình, thiếu kiên quyết. Nhưng chẳng ai biết

được! Tôi đi xem cuộc biểu tình ra sao.)

Một cảnh tán loạn! những người chạy trốn!

Tôi nhận ra toàn bộ quán hàng sữa của tôi đang co cẳng tận đít mà

chạy.

“Họ bắt, bọ bắt!” Những kẻ chạy trốn kêu lên.

Một anh trong bọn họ nhận ra tôi.

“Chạy mau, chạy mau, anh bạn! cảnh sát bắt tất cả, HỌ BAO VÂY,

HỌ BAO VÂY”

Tôi sẽ không chạy trốn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.