CẬU TÚ - Trang 84

Không phải chỉ có Matutxanh bị bắt, bọn chúng tôi bị bắt đến chục

người.

“Các cậu ơi, ta ra hàng thịt đi!”

Khi có ai bị bắt, bao giờ tôi cũng thấy người ta gửi xúc-xích cho họ.

Nhưng tôi gặp phải một địch thủ bất ngờ ở một anh chàng sinh viên

đeo kính học khoa hóa.

“Xúc-xích! anh ta nói, bao giờ cũng xúc-xích… Chưa đến lúc nghĩ tới

những món giải khát hay sao, các bạn công dân?…”

Anh triệu tập bạn bè và đề nghị đặc biệt bầu ra một ban phụ trách,

không những tiếp nhận đồ cứu trợ bằng hiện vật, mà còn đề ra một hướng
thông minh cho việc cứu trợ nữa.

- Ăn mãi xúc-xích thì phát sốt…, ăn mãi sữa sinh say nhược. - Và lại

còn!… A ha! kẻ địch của chúng ta sẽ nói ra sao!” (Xúc động mạnh).

Người ta thành lập ban đó, và lập tức ban họp để thảo luận và phân

công. Người này thu nhận tiền góp, người kia những món thịt lợn, người nọ
phó-mát.

Một anh ở trọ trong khách sạn được trao nhiệm vụ nhận phó-mát, -

thành một tai vạ cho khách sạn! vì anh ta làm ngôi nhà nồng nặc lên vì
những thành phẩm quả ngấu, còn riêng anh ta về sau, bao giờ tôi cũng thấy
người anh thoang thoảng mùi phó-mát camămbe.

Hình như bị bắt cả thảy là bảy chục người, người ta lèn họ vào nhà

giam Đêpô.

Ở đấy có rệp bọ, nhưng Matutxanh không buồn vì chuyện đó, và anh

vừa nói vừa gãi:

“Những con bọ này sẽ để lại mầm mống cộng hòa trong đầu óc thanh

niên, và sau này rệp sẽ chết đi - thành những giọt máu - trên trán
Bônapactơ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.