CẬU TÚ - Trang 85

Trong số bảy chục thì sáu mươi chín người đã được thả ra! người ta

còn giữ lại một mình Matutxanh. Vậy là chính quyền sợ Matutxanh?

Tuy nhiên người ta bắt buộc cũng phải thả nốt anh ta. Nhưng người ta

đã để chúng tôi đủ thì giờ làm ầm lên vì việc bắt giữ anh: anh trở về với
chúng tôi được trọng vọng vì đã trải qua khổ ải.

“Như Lazarơ

[26]

, anh nói trong bữa rượu người ta thết anh vào buổi tối;

như Lazarơ, sau mười ngày, tôi vừa nhấc nắp mộ chui lên. Tôi trở về càng
mạnh thêm vì cực hình! Chúng đã tưởng đánh ngã tôi, nhưng chúng đã làm
tôi thêm rắn chắc. Hỡi vong linh Mara

[27]

tôn kính, tôi thề với Người là tôi

đã không nhụt chí!”

Hình như anh lại còn hơi béo hơn trước thì phải. Tôi vui vẻ nói cho

anh biết.

“Mỡ nhà tù đấy, anh nói, miệng mỉm cười chua chát và lắc đầu! - phù

đấy, đây này, cậu sờ xem, phù đấy! Miễn là cái đó không làm mình vướng
víu trong đấu tranh!”

Một nhóm đặc biệt đến ngồi bên cạnh chúng tôi: nhóm đã lấy chiếc

mũ nồi của anh tóc vàng có vầng trán rộng và cặp mắt xám đẹp, làm cờ
hiệu trong sân trường Xoócbon.

Có lẽ họ đã chú ý đến tôi, cái lúc vì tức giận mà không đợi lệnh, tôi đã

tách khỏi nhóm tôi để nhảy xổ vào bọn Thánh-Vanhxăng đang vỗ tay hoan
hô. Chúng tôi đã kề vai sát cánh nhau trong cuộc xô xát ấy.

Trong nhà giam Đêpô, họ đã làm quen với Matutxanh, họ đã cùng với

anh chia xẻ phó-mát và xúc-xích, cùng nhau ăn miếng bánh mì đen của tình
bạn, và khi Matútxanh chui ở mộ ra, anh mời họ tới ăn tối với chúng tôi-có
gì ăn nấy!

Nào, tôi kêu lên, ám chỉ việc Matutxanh sống lại và hình ảnh Thánh

kinh mà anh dùng: Chúc Lazarơ, có gì ăn nấy

[28]

!… Lời nói cợt không hại

tới lòng tin! Cậu thấy thế nào, Mũ nồi đỏ?… Chúng mình mày tao với nhau
chứ? Cộng hòa xã hội muôn năm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.