CẬU TÚ - Trang 90

Chị ưng mọi người cứ đi giầy và cứ làm hỏng ghế!

Matutxanh đã biểu quyết chống lại việc cởi giầy. Tại sao? anh ta vốn

không ưa định kiến. Rõ ràng là một sự yếu đuối rồi! nhưng anh giải thích.

“Nếu tao bỏ giày ra, anh nói thầm với tôi, tao sẽ không xỏ vào được

nữa, vì giầy tao phải lấy dây buộc bên dưới; không còn đế nữa, chỉ có cái
móc thôi.”

Chà! những giờ phút đẹp đẽ, những buổi tối thú vị! - với ánh nắng, gió

hây hây, những cơn giận của tuổi trẻ, những trận cười điên cuồng; với chiếc
ghế đẩu khập khiễng và mùi cà-phê thơm lừng! Cái mùa xuân trong cây cỏ
ấy, cái mùa xuân trong đầu óc chúng tôi ấy!… Những con chim đập cánh
vào cửa kính, những trái tim của bọn tôi đập loạn xạ!

Tôi sẽ nhớ suốt đời những ngày đó!

Tôi đã may mắn gặp anh chàng mũ nồi đỏ.

Trước kia tôi chỉ hình dung một gia đình với một người bố và một

người mẹ cãi nhau rồi lại làm lành với nhau trên mông đít đẫm máu của
đám con cái. Tôi đã tưởng rằng người ta chỉ có thể sống giữa đồ đạc riêng
nếu người ta có vẻ rầu rĩ, vẻ thầy giáo, nếu người ta có vẻ buồn chết đi
được, và nếu người ta có đày tớ để cho họ ăn những thức ăn thừa và uống
rượu vang chua.

Ở nhà Rơnun người ta không buồn, không đánh đòn ai - Ít nhất thì tôi

cũng chưa bắt gặp cái đó bao giờ - người ta không cãi nhau, không bắt đày
tớ uống rượu chua. Trước hết là không có đày tớ.

Ôi chao! ngôi nhà bố mẹ, mái nhà của ông cha chúng ta!

Tôi chỉ biết có một mái nhà, chỉ biết có một người bố thôi, nhưng tôi

không thích ở dưới mái nhà ấy bằng xay cà phê mô ca ở nhà Rơnun, giữa
một cuộc tranh luận về năm 93 và một cuộc chơi bịt mắt bắt dê!

Phải ra một tờ báo.

Lời đó, một hôm, đã bay qua khoảng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.