CẬU TÚ - Trang 92

“Hết”, Rơnun đang rót cà phê nói.

Một tiếng hết cộc lốc làm tôi buồn vì do một người bạn chiến đấu nói,

hơn nữa tối hôm ấy tôi rất thèm cà phê!

Tôi thèm lắm! Đành vậy! Tôi phải đứng lên xin lỗi.

“Phải, tôi đã sai! Chủ nhà in tên là Làm theo nhiệm vụ hoặc Tiến lên!

Tôi đã sai…Trước hết là phải hành động, và không được thọc gậy vào bánh
xe cách mạng.”

Mọi người trở lại với tôi, bắt tay tôi.

“Đưa tách của cậu đây! Hãy còn một chút trong đáy ấm”

Người ta thấy vẫn còn cà phê sau lời tuyên bố của tôi, lời thú nhận của

tôi đã hàn gắn lại tất cả.

Tôi lấy lại được toàn bộ lòng quý trọng của họ và giá trị của tôi suýt

soát – không hoàn toàn - một nửa tách.

Vậy thì chuyện chủ nhà in không nói tới nữa; chẳng phải tôi sẽ gợi lại

chuyện đó! Chẳng nói tới chuyện chủ nhà in lẫn chuyện giấy má, chuyện
tiền ký quỹ. Mọi người quyết định sẽ ra báo, sẽ có một cơ quan, thế là hết.

Vấn đề lớn nhất là mỗi người nhận lấy phần của mình, cái gì hợp với

tâm tính, hợp với sở trường của từng người.

“Tớ, một tiếng nói tưởng như từ dưới đất vọng lên, tớ sẽ nhận mục

“TRIẾT LÝ LỊCH SỬ””

Người ta tìm xem là ai, người ta nhìn.

Chính Sămpionnê đã nói.

Sămpionnê nhà tư tưởng! – Trước hồi xảy chuyện ở cuộc biểu tình,

chúng tôi biết đến anh chỉ vì anh có cái kiểu đi làm giầy mòn vẹt hẳn một
bên, mà anh làm giầy mòn vẹt trông mới khiếp! Hiện nay anh vẫn làm giầy
mòn vẹt. Một đôi giầy mới anh đi chỉ được ba ngày; giầy của anh chàng
này lúc nào cũng có vẻ muốn văng sang phải sang trái, tựa hồ ghê tởm chân
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.