CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 131

Grant khịt mũi. “Em muốn nghe gì nào, top 40? Không, chiếc xe này

không có radio.”

“Không cần phải cộc cằn vậy đâu”, cô khụt khịt mũi.

Grant tự hỏi mình đã từng bị cho là “cộc cằn” trước đây chưa. Anh từng

bị gọi theo nhiều kiểu, nhưng chưa bị nói như vậy bao giờ. Jane có cách
nhìn kỳ lạ đối với mọi thứ. Nếu họ chẳng may chạm trán với một con báo,
chắc hẳn cô sẽ gọi nó là “con mèo đáng yêu” mất. Sự ham muốn quen thuộc
dấy lên trong Grant, khiến anh không biết nên bóp cổ hay làm tình với cô.
Gương mặt anh rạng rỡ hẳn khi cân nhắc xem điều nào làm mình sung
sướng nhất.

Chiếc xe quệt phải một bụi cây đang chìa ra trên con đường hẹp. Jane

đã thụp đầu xuống lúc cành cây chĩa vào cửa sổ xe để không bị nó quật
trúng mặt, nhưng cả hai người đều bị nước mưa còn đọng trên lá văng vào
người.

“Kéo cửa sổ lên đi”, anh ra lệnh, nỗi lo lắng làm giọng anh trở nên sắc

bén, Jane nghe lời và ngồi trở lại vị trí cũ. Rồi cô cảm thấy mồ hôi chảy
thành dòng trên khuôn mặt và dùng ống tay áo quệt ngang trán. Tay Jane
quơ trúng mái tóc và kéo cả mớ tóc bết dính ra khỏi mặt, rồi thất kinh khi
thấy đám tóc quăn rối bù. Cô sẽ trả bất cứ giá nào để được tắm! Tắm thật sự
ấy, bằng nước nóng, xà phòng và dầu gội, chứ không phải kì cọ ở con suối
lởm chởm đá. Thay quần áo sạch nữa! Jane nghĩ đến lược chải tóc trong ba
lô nhưng cô không còn sức để lấy nó ra.

Ồ, cô không còn tâm trạng để lãng phí thời gian ao ước điều mình

không thể có. Có những nhu cầu thiết yếu hơn cần được đáp ứng. “Anh tìm
được thứ gì để ăn không?”

“Trong ba lô của anh.”

Jane chộp lấy cái ba lô và mở khóa, lôi ra một bao đựng bánh mì và phô

mai. Đó là tất cả những gì họ có, nhưng cô không còn tâm trạng phàn nàn
về thực đơn bị hạn chế này. Thức ăn là thức ăn. Lúc này, thậm chí đến mấy
thanh lương khô cũng tốt nữa là.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.