CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 129

Chương 9

Limon. Cái tên nghe như thiên đường và khi Jane bám chặt vào cái ghế

rách tả tơi của chiếc xe bán tải cũ kỹ, thành phố đó dường như ở xa tít mù.
Đôi mắt sẫm màu mở to bất lực khi cô nhìn chằm chằm vào tấm kính chắn
gió mờ nước mưa, cố gắng nhìn ra con đường. Grant chỉ có thể liếc nhanh
nhìn cô vì anh phải tập trung lái xe trong tình trạng thời tiết này. Giữ giọng
điềm tĩnh, anh nói, “Jane, lánh thật sát vào trong góc đi. Tránh đầu ra khỏi
cửa sổ sau lưng, em hiểu không?”.

“Hiểu”, cô vâng lời, lùi vào trong góc. Chiếc bán tải này có một cửa sổ

nhỏ ở đằng sau và hai cái nhỏ hơn ở hai bên cửa xe, chừa lại hai hốc sâu ở
trong hai góc. Một cái nhíp xe hỏng đâm vào đùi làm Jane phải nhổm mông
lên. Phần đệm ghế ở phía trong góc hầu như không còn, chỉ còn lại vài
miếng vải vớ vẩn trùm lên dàn nhíp xe. Grant đang ngồi trên miếng bao bố
cáu bẩn chắp vá đủ chỗ. Nhìn xuống dưới sàn xe, cô lại thấy một cái lỗ
thủng to tướng sát cánh cửa.

“Cái xe này quả là đặc sắc đấy”, cô bình luận, lấy lại một chút điềm

tĩnh.

“Ờ, nó tệ thật.” Chiếc xe nằm xiêu vẹo bên đầm lầy, và Grant phải dành

tất cả sự tập trung của mình mới có thể điều khiển nó chạy được trên
đường.

“Làm sao thì anh mới nói cho em biết chúng ta đang đi đâu?”

“Anh không thể. Anh đang đoán.” Grant mỉm cười một cách quỷ quyệt,

dấu hiệu của adrenaline đang chạy đua khắp cơ thể anh. Đây là lúc thần
kinh của anh hoạt động mạnh nhất, tập trung tất cả trí tuệ và kỹ năng để
chống lại kẻ địch một cách nhạy bén và chuẩn xác. Nếu không phải Jane sẽ
gặp nguy hiểm, chắc hẳn anh sẽ thích thú với trò chơi mèo vờn chuột này.
Grant liều mạng liếc nhanh về phía Jane một lần nữa, cảm thấy nhẹ nhõm
hơn một chút khi thấy cô đã bình tĩnh và đang kiềm chế nỗi sợ hãi của
mình. Nỗi kinh hoàng vẫn còn đó, nhưng cô đã được trấn an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.