CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 136

Anh kéo Jane đứng dậy và choàng tay quanh vai cô. “Chúng ta đi thôi

nào. Chiếc giường nghe cũng tuyệt với anh.”

Băng qua cánh đồng, từng bước đến gần với ánh điện lấp lánh, Jane

chợt nhớ đến vẻ ngoài của mình bây giờ trông thế nào, cô lùa tay chải mái
tóc rối bù. Cô biết quần áo mình dơ dáy và mặt chắc chắn đang cáu bẩn. “Sẽ
không ai cho chúng ta vào đâu”, cô đoán.

“Tiền sẽ có cách làm người ta bỏ qua bụi bẩn.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Anh có tiền ư?”

“Một hướng đạo sinh giỏi luôn luôn biết chuẩn bị.”

Từ xa xa, âm thanh thê lương của tiếng còi tàu rền vang trong không

trung. Nó củng cố sự thật rằng họ đã bỏ rừng mưa nhiệt đới lại phía sau.
Đột nhiên Jane cảm thấy như bị bóc trần, cảm giác dễ tổn thương, và cô
xích lại gần Grant hơn. “Ngốc thật, nhưng em cảm thấy sợ quá”, cô thì
thầm.

“Đó chỉ là một dạng sốc văn hóa nhẹ thôi, em sẽ thấy khá hơn khi được

ngâm mình trong bồn nước nóng.”

Họ tiếp tục men theo con đường tiến về ngôi làng trong bóng tối. Âm

thanh rộn ràng của thị trấn chợt xuất hiện. Một vài con đường đã được trải
nhựa và con đường chính thẳng tắp với những cửa hàng trưng bày trông thật
sang trọng. Người dân đi dạo, cười đùa và trò chuyện với nhau, và từ nơi
nào đó phát ra âm nho nhỏ không thể nhầm lẫn của máy hát tự động, một
yếu tố khác làm Jane càng căng thẳng. Một biển hiệu rực rỡ màu đỏ trắng
của loại nước uống có ga nhấp nháy bên lề đường, làm cô cảm thấy như thể
mình là người của thế kỷ khác. Đây chắc hẳn là cú sốc văn hoá!

Kéo tay cô đi theo sau mình, Grant dừng lại và thì thầm nói chuyện với

một ông lão có đôi mắt mờ đục, ông có vẻ miễn cưỡng khi bị làm phiền.
Cuối cùng, Grant cảm ơn và bước đi, vẫn siết chặt cánh tay cô. “Con gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.