CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 137

của anh họ của em dâu ông ta có nhận đưa khách trọ”, anh bảo cô, và Jane
phải nén cười.

“Vậy anh có biết con gái của anh họ của em dâu ông ta sống ở đâu

không?”

“Đương nhiên. Rẽ trái cuối con đường này, rồi sau đó rẽ phải, đi tiếp

đến cuối sẽ thấy một cái sân.”

“Nếu anh đã nói vậy thì đi thôi.”

Dĩ nhiên là anh tìm thấy nhà trọ một cách dễ dàng, và Jane dựa người

vào bức tường thô màu trắng bao quanh sân, trong khi Grant rung chuông
và nói chuyện với người phụ nữ thấp, mũm mĩm. Bà ta có vẻ miễn cưỡng
khi phải cho những người khách bụi bặm quá mức như thế này vào trọ.
Grant đưa cho bà ta một cuộn tiền và giải thích rằng anh và vợ đang làm
nghiên cứu ngoài cánh đồng cho một hãng dược phẩm của Mỹ, không may
xe của họ bị hư, buộc họ phải cuốc bộ đến đây từ chỗ cắm trại. Không biết
có phải nhờ số tiền hay nhờ câu chuyện bịa đặt khốn khổ đó đã làm Señora
Trejos cảm động, khuôn mặt bà dịu đi, rồi bà mở song cửa và để họ vào.

Trông thấy khuôn mặt căng thẳng của Jane, Señora Trejos trở nên dịu

dàng hơn. “Tội nghiêp cô”, bà thủ thỉ, phớt lờ tình trạng bẩn thỉu của Jane,
bà đặt cánh tay tròn trịa của mình quanh đôi vài chùng xuống của người phụ
nữ trẻ. “Chắn hẳn là cô phải kiệt sức rồi, tôi có một căn phòng xinh xắn với
chiếc giường mềm mại cho cô và anh đây, và tôi sẽ mang cho cô thứ gì đó
ngon lành. Sau đó chắc cô sẽ cảm thấy khỏe hơn thôi.”

Jane không thể không mỉm cười với người phụ nữ tốt bụng có đôi mắt

đen này. “Tất cả điều đó nghe thật tuyệt vời”. Cô cố xoay xở vốn tiếng Tây
Ban Nha ít ỏi của mình. “Nhưng trên hết, tôi cần phải tắm. Như vậy có làm
phiền bà không?”

“Dĩ nhiên là không rồi”, Señora Trejos cười rạng rỡ đầy hãnh diện.

“Santos và tôi có nước nóng trong bồn. Anh ấy phải mang xăng từ San Jose
về để đun nước đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.