CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 161

Jane vẫn còn đang khóc, thỉnh thoảng phải quệt nước mắt đi. Grant nói,

“Rẽ trái”. Cô cua xe ở đoạn rẽ khiến một chiếc bán tải phải lách sang phía
bên kia đường để tránh họ.

Con đường dẫn ra khỏi thị trấn, nhưng chỉ còn một vài dặm nữa là qua

thì Grant nói ngắn gọn, “Tấp vào lề”. Jane không hỏi anh lý do, cô đánh xe
về bên đường và dừng lại.

“Được rồi, ra ngoài!”, một lần nữa cô tuân theo mà không hỏi gì cả,

nhảy ra ngoài và đứng đó lóng ngóng khi Grant nặng nhọc tự mình xuống
xe. Tay trái anh vằn vện máu, nhưng nhìn sắc mặt thì Jane biết rằng anh
không để tâm đến nó. Grant nhét khẩu súng lục vào thắt lưng và quàng súng
trường qua vai. “Đi thôi!”

“Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Trở lại thị trấn. Gã người yêu của cô sẽ không ngờ chúng ta quay

ngược lại. Cô có thể ngừng khóc được rồi đấy”, anh thêm vào một cách thô
lỗ, “Tôi đã giết hắn đâu”.

“Hắn không phải bạn trai em”, Jane hét lên, quay phắt lại với anh.

“Từ những gì tôi thấy thì chắc chắn là thế.”

“Em đang cố gắng đánh lừa hắn. Một người trong chúng ta phải được tự

do.”

“Kiệm lời đi”, anh khuyên, giọng nhàm chán. “Tôi đã tin cô một lần,

nhưng sẽ không có lần thứ hai. Bây giờ cô có đi không?”

Jane quyết định sẽ không cố gắng giải thích với anh bây giờ. Khi Grant

đủ bình tĩnh để lắng nghe và cô đủ bình tĩnh để giải thích mạch lạc, lúc đó
họ sẽ dàn xếp chuyện này. Khi quay mặt đi, cô nhìn vào cửa xe đang mở và
thoáng thấy gì đó bị nhét trong góc sàn. Ba lô của cô! Jane bò vào trong xe
và nghiêng người xuống kéo lấy cái túi từ dưới ghế ngồi. Trong lúc náo
động, cô hoàn toàn quên mất nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.