CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 162

“Bỏ cái thứ chết tiệt đó lại!”, Grant quát.

“Em cần nó”, Jane hét trả. Cô kéo dây đeo ngang thắt lưng lần nữa.

Anh rút súng ra và Jane nuốt nước miếng, mắt cô mở to.

Một cách bình tĩnh, Grant bắn một phát vào mặt trong chiếc xe, sau đó

nhét súng trở lại thắt lưng.

“Tại sao anh lại làm vậy?”, cô hỏi và nuốt khan một lần nữa.

“Làm vậy để trông như thể chúng ta bị cưỡng ép rời bỏ xe.”

Grant nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi con đường. Hễ nghe thấy

tiếng động cơ tiến đến gần, anh lại ép cô nhào xuống đất và họ nằm yên cho
đến khi âm thanh mờ đi.

Chiếc áo của Jane chỉ mới hơn một giờ trước còn trắng sạch và đẹp đẽ,

bây giờ đã lấm tấm bùn và rách toạc ở những chỗ gai nhọn sượt qua. Cô
liếc nhanh rồi sau đó quên nó đi.

“Khi nào thì Turego sẽ đuổi đến chỗ chúng ta?”, cô hổn hển.

“Sắp rồi. Không đợi được rồi à?”

Jane nghiến chặt răng lại, phớt lờ anh. Khoảng hơn hai mươi phút sau

họ đã tới vùng ven thị trấn lần nữa và anh quan sát xung quanh. Cô muốn
hỏi Grant đang tìm gì, nhưng thấy cái cách mà anh phớt lờ nên Jane đành
tiếp tục giữ im lặng. Cô muốn ngồi xuống rửa sạch vết thương trên khuôn
mặt anh, băng bó vết thương trên tay anh, nhưng có lẽ cô sẽ không làm
được những điều đó. Anh không muốn cô làm gì cho mình từ bây giờ.

Cô còn có thể làm được gì khác đây? Làm sao cô biết được anh có thể

trốn thoát, Jane phải tận dụng kế hoạch tốt nhất mà cô có thể có vào lúc ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.