CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 167

Jane ngăn người phục vụ lại. “Đợi đã… cô có nước chanh không?”, khi

cô gái gật đầu, Jane buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. “Một ly nước
chanh thay vì tequila nhé, làm ơn.”

Grant mồi một điếu xì gà, khum bàn tay quanh ngọn lửa. “Cô kiêng

rượu à?”

“Em không uống rượu lúc bụng đang trống rỗng.”

“Chúng ta sẽ tìm gì đó để ăn sau. Chỗ này không bán thức ăn.”

Cô đợi cho đến khi đồ uống của họ được mang ra trước khi nói chuyện

tiếp với anh. “Chúng ta ở đây có nguy hiểm không? Người của Turego cũng
có thể thấy chúng ta đi trên đường.”

Mắt Grant nheo lại khi nhìn chằm chằm cô qua khói thuốc. “Sao cô phải

lo lắng chứ? Cô không nghĩ hắn ta sẽ dang rộng vòng tay đón mình à?”

Jane chồm về phía trước, mắt cũng nheo lại. “Anh nghe này. Em phải

kéo dài thời gian, và đó là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra. Em rất tiếc
vì không có thời gian giải thích trước với anh, nhưng em không nghĩ Turego
sẽ để cho em bảo ‘tam dựng’ và hội ý với anh! Nếu cũng bị hắn trói lại thì
em sẽ không có cách nào giúp anh được!”

“Cảm ơn, em yêu, nhưng tôi có thể làm mà không cần kiểu giúp của

cô”, Grant lè nhè, chạm vào mắt trái sưng húp và đỏ bừng.

Cơn giận đang thiêu đốt Jane, cô vô tội và phát mệt vì bị đốt xử như

Benedict Arnold

(1)

rồi. Cô đang nghĩ đến việc hất ly nước chanh vào người

anh, nhưng bụng cô đang sôi sục và việc trả thù này chiếm vị trí thứ hai, xa
tít so với việc cho thứ gì đó vào bụng, dù đó có là nước chanh đi chăng nữa.
Jane ngồi lại ghế của mình và nhập một ngụm, uống càng chậm càng tốt.

(1) Benedict Arnold từng được xưng tụng như người hùng trong chiến

tranh dành thuộc địa Anh – Mỹ năm 1777 tại trận Bemis Heights và bị gãy
một chân. Nhưng sau đó không lâu ông đã đầu quân cho vua Anh, điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.