CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 168

hành quân đội chống lại quê hương của mình. Câu phán xét kinh điển của
người Mỹ dành cho Benedict là: “Họ sẽ cắt cái chân đã từng bị thương khi
ông đã chiến đấu vẻ vang vị sự nghiệp tự do, và chôn nó với nghi lễ quân
đội, còn các phần còn lại của cái xác sẽ bị treo trên giá treo cổ”. Ở Mỹ hiện
vẫn còn tượng đài nhỏ cho cái chân của Benedict Arnold như biểu trưng
cho sự công bằng kỳ lạ mà người Mỹ dành cho người anh hùng phản bội
này
.

Từng phút trôi qua và Jane bắt đầu cảm thấy rùng mình ở hai bên vai.

Mỗi giây họ ngồi đó càng làm họ gặp nguy hiểm hơn, tạo cho Turego cơ hội
thuận lợi hơn để tìm ra họ. Chiếc xe tải bị bỏ lại sẽ không lừa được hắn lâu.

Một gã đàn ông trượt vào chiếc ghế bên cạnh Jane làm cô giật mình, tim

cô như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Hắn chỉ nhìn lướt qua cô một cái rồi
quay sang Grant. Hắn là một nhân vật khó tả, quần áo cũ rách, khuôn mặt bị
che gần hết bởi hàm râu nhiều ngày chưa cạo và mùi rượu ôi khiến Jane
nhăn mũi. Nhưng rồi hắn nói gì đó với Grant, quá khẽ đến nỗi cô không thể
nghe được họ đang nói gì và Jane bắt đầu lắp ráp được mọi chi tiết ăn khớp
với nhau.

Grant lộ diễn khắp nơi không phải vì anh muốn Turego tìm ra mình, mà

bởi vì anh muốn ai đó khác tìm ra họ. Đây là một canh bạc may rủi, nhưng
nó hiệu quả. Tuy không còn làm việc trong tổ chức nữa, nhưng Grant nổi
tiếng và anh tin danh tiếng của mình có thể bắt liên lạc với người khác. Gã
đàn ông này có lẽ chỉ là một vai phụ, nhưng hắn có giá trị sử dụng của riêng
mình.

“Tôi cần phương tiện di chuyển”, Grant nói. “Trong vòng một giờ nữa.

Anh lo liệu được không?”

Được”, hắn nói, chầm chậm gật đầu khẳng định.

“Tốt. Đậu xe đằng sau Blue Pelican chính xác sau một tiếng nữa tính từ

bây giờ. Đặt chìa khoá dưới ghế bên phải, xuống xe và biến đi.”

Hắn gật đầu lần nữa. “Chúc may mắn, anh bạn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.