CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 177

Đó là câu hỏi ngớ ngẩn, cô phải nói sao đây khi xét đến việc mình đang

treo người trên cơ thể anh cứ như đồ trang trí Noel? “Không”, Jane nói, dụi
mặt vào hõm vai anh để tìm kiếm hơi ấm và mùi đàn ông dễ say. “Em sẽ
giữ điều này lại để ném vào anh khi lần tới chúng ta cãi nhau.” Cô rất muốn
nói, “Trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta”. Dù Grant đang ôm chặt
cô trong vòng tay nhưng anh vẫn chưa nói yêu cô. Jane sẽ không thúc dục
anh nói những lời đó, cố biết anh không thể.

“Em sẽ làm thế chứ”, anh nói và bật cười. Vòng tay Grant miễn cưỡng

nới lỏng, anh nâng tay lên kéo tay Jane ra khỏi cổ mình. “Anh muốn ở đây
như thế này, nhưng chúng ta phải đến Limon.” Anh nhin xuống bờ ngực cô,
vẻ căng thẳng lướt qua gương mặt méo mó của Grant. “Khi chuyện này kết
thúc, anh sẽ dẫn em vào khách sạn và giữ em trên giường cho đến khi
không ai trong chúng ta còn bước đi nổi mới thôi.”

Họ quay lại xe và Jane trút bỏ những gì còn sót lại của chiếc áo cánh,

nhét nó vào ba lô và mặc chiếc áo sơ mi nguỵ trang của Grant. Nó to gấp
hai lần cô, đường nối vai hầu như trượt tới tận khuỷu tay. Cô cuộn tay áo
lên hết mức có thể, rồi gom vạt áo cột lại ở eo. Rõ ràng không hợp thời
trang cho lắm, Jane nghĩ, nhưng nó che chắn được cho cô.

Chiếc Ford lăn bánh đến Limon vào lúc sáng sớm, dù đường phố vắng

tanh nhưng rõ ràng đây là một thành phố cảng đông đúc. Hai bàn tay Jane
nắm chặt trên ghế xe. Họ có an toàn không? Liệu Turego có bị lừa vì chiếc
xe tải kia không?

“Giờ mình làm gì?”

Ebook: Kiko

Nguồn ebook:

http://cungquanghang.com

“Giờ anh sẽ cố liên lạc với ai đó có thể mang chúng ta đi ngay đêm nay.

Anh không muốn đợi đến sáng mai.”

Thế có nghĩa là anh nghĩ người của Turego ở quá gần họ. Có phải

chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc không? Co ước gì họ vẫn còn trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.