CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 179

Có một nhà tắm công cộng ở đây còn trống, Jane nhìn thấy mà cảm tạ

biết mấy. Grant rửa mặt trong lúc Jane vuốt tóc và buộc hờ hững sau lưng.
Rồi cô thấm ướt chiếc khăn và cẩn thận lau vết thương trên cánh tay Grant,
viên đạn không xuyên thủng qua cánh tay nhưng vết sượt quá sâu và xấu tệ
hại. Sau khi rửa bằng xà phòng, cô lôi ra một miếng băng cá nhân từ trong
ba lô của mình.

“Một trong những ngày tới anh sẽ xem thử tất cả những thứ em có trong

đó,” Grant làu nhàu.

Jane mở nắp một chai rượu nhỏ và đổ lên vết thương. Grant thở hắt ra

và lầm bầm to tiếng. “Anh đừng như con nít thế”, Jane rầy rà, “Anh không
nhặng xị lên như thế khi bị bắn”.

Cô bôi kem chống khuẩn lên vết thương rồi quấn miếng gạc gọn gàng

quanh cánh tay anh và cột lại. Sau khi đặt đồ đạc vào chỗ cũ, Jane quấn lại
ba lô quanh thắt lưng.

Grant mở cửa ra, sau đó lập tức lùi lại và đóng cửa. Jane ở ngay sau và

tông sầm vào anh khiến cô lảo đảo. Anh chộp lấy cánh tay để giữ cô khỏi
ngã. “Turego và vài người của hắn vừa đến nhà ga.” Anh nhìn quanh, đôi
mắt nheo lại đầy cảnh giác. “Chúng ta sẽ đi bằng đường cửa sổ.”

Tim cô đập thình thịch, Jane thất kinh nhìn chằm chằm vào hàng cửa sổ

nhỏ xíu cao chót vót trong nhà vệ sinh. Chúng cao quá đầu cô. “Em không
thể leo lên đó.”

“Chắc chắn em có thể.” Grant khom người xuống và tóm quanh đầu gối,

nâng Jane lên đến khi cô với tới cửa sổ. “Mở một cái và đi qua đó. Nhanh
lên! Chúng ta chỉ có một phút thôi.”

“Nhưng làm thế nào anh lên được?”

“Anh sẽ lo chuyện đó! Jane, trèo qua cửa sổ!”

Cô vặn chốt và đẩy cửa mở ra. Không cho mình có thời gian để nghĩ

ngợi cái cửa cao thế nào so với mặt đất bên ngoài, Jane nắm lấy cạnh dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.