CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 180

khung cửa và đu người qua, nhảy vào bóng tối và hy vọng mình không tự
giết bản thân trên đường ray hay đại loại thế. Cô tiếp đất bằng cả tay và đầu
gối trên nền đá sỏi, và phải cắn chặt tiếng thét đau đớn khi bị đá cắt vào
lòng bàn tay. Cô nhanh nhẹn bò khỏi chỗ đó và một giây sau Grant nhảy
xuống bên cạnh cô.

“Em ổn chứ?”, anh hỏi, kéo cô đứng lên.

“Em nghĩ thế. Không gãy cái xương nào.” Cô báo cáo không kịp thở.

Anh bắt đầu chạy dọc toà nhà, kéo cô theo sau anh. Họ nghe thấy tiếng

súng đằng sau, nhưng không bước chậm lại cũng không ngoái lại nhìn. Jane
vấp chân nhưng tránh được cú ngã nhờ bàn tay Grant nắm chặt cô. “Chúng
ta không thể quay lại chỗ chiếc xe Ford phải không?”, cô than thở.

“Không, chúng ta phải đi bộ đến đó.”

“Đi đâu cơ?”

“Đến điểm đón.”

“Nó cách đây bao xa?”

“Không xa lắm đâu.”

“Cho em khoảng cách bằng thước hay bằng dặm ấy”, cô gặng hỏi. Anh

tránh xuống đường lớn và kéo cô vào con hẻm tối. Grant cười rộ lên. “Có lẽ
là một dặm,” anh nói rồi hôn cô, miệng anh dữ dội và đói khát, lưỡi anh
quấn quít không rời trong miệng Jane, ôm siết cô vào lòng.

“Bất kể em đã làm gì Turego, em yêu à! Hắn trông như quỷ ấy.”

“Em nghĩ là mình đã đấm vỡ mũi hắn,” cô thừa nhận.

Grant lại bật cười. “Anh nghĩ thế. Cả khuôn mặt hắn sưng phồng. Hắn

sẽ nhớ em một thời gian dài đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.