CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 182

Chuyến bay không mất nhiều thời gian lắm, nhưng khi họ hạ cánh, Jane

nhân ra sân bay này và với tay tóm lấy vai Grant. “Chúng ta đang ở San
Jose sao?”, cô hét lên, lo lắng trỗi lên trong giọng nói của cô. Đây là nơi
mọi việc diễn ra. Turego có nhiều tay chân ở trụ sở này!

Grant tháo điện đàm ra. Phi công tắt cánh quạt đi, sau đó tiếng ồn bắt

đầu lắng xuống. Họ bắt tay nhau và người phi công nói, “Rất vui lại được
gặp cậu! Tin cậu ở đâu đã được truyền đi và chúng tôi sẽ hỗ trợ bất cứ thứ
gì cậu cần. Chúc may mắn! Tốt hơn cậu nên chạy đi. Cậu chỉ có đủ thời
gian để bắt chuyến bay đó thôi đấy.”

Họ nhảy xuống đường và bắt đầu chạy về phía nhà ga. “Đó là chuyến

bay nào vậy?”, Jane nói, thở gấp.

“Chuyến bay đến thành phố Mexico sẽ cất cánh trong vòng năm phút

nữa.”

Thành phố Mexico ư! Điều đó nghe thật tuyệt! Tưởng tượng đó cho cô

thêm sức mạnh.

Nhà ga vắng ngắt vào thời điểm nửa đêm thế này, vì chuyến bay đến

Mexico đã soát vé xong rồi. Nhân viên soát vé nhìn chằm chằm khi họ đến,
cái nhìn đó nhắc Jane một lần nữa bây giờ họ trông như thế nào. “Grant
Sullivan và Jane Greer”, Grant nói ngắn gọn, “Anh đang cầm vé của chúng
tôi.”

Người nhân viên lấy lại điềm tĩnh của mình. “Vâng, thưa anh, và

chuyến bay”, anh ta đáp lại bằng thứ tiếng Anh hoàn hảo, đưa ra hai bìa vé.
“Ernesto sẽ dẫn anh lên thẳng máy bay.”

Ernesto là một bảo vệ sân bay và anh ta chạy trước dẫn đường. Grant

nắm tay Jane để đảm bảo cô sẽ theo kịp họ. Đầu cô thoáng nghĩ qua về cây
súng ngắn trong đôi bốt của anh, nhưng mà họ đã đi qua hết các trạm kiểm
soát rồi. Grant chắc chắn có những mối liên hệ nào đó, cô nghĩ một cách
thán phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.