CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 181

“Không bao giờ, nếu em có thể làm gì đó. Chúng ta sẽ báo với chính

phủ về gã,” cô long trọng tuyên bố.

“Để sau, em yêu. Ngay bây giờ chúng ta phải đi khỏi đây.”

Chương 12

Một chiếc trực thăng đang bay nhanh ở tầm thấp rồi nhẹ nhàng đáp

xuống, trông nó như một con muỗi khổng lồ. Grant và Jane chạy băng qua
cánh đồng nhỏ, khom người thấp xuống để tránh gió quất lên từ cánh quạt
mà người phi công không tắt đi. Phía sau họ, mọi người đang đổ xô ra khỏi
nhà để xem tiếng ồn ào này là gì. Jane bắt đầu cười khúc khích, bị mê mẩn
bởi niềm hân hoan của giây phút này, cho đến khi Grant đẩy cô lên trực
thăng cô đã vừa khóc vừa cười ầm ĩ.

Họ đã làm được! Bây giờ Turego không tài nào bắt được họ nữa. Họ sẽ

ra khỏi đất nước này trước khi hắn có thể huy động lực lượng máy bay trực
thăng của mình để tìm kiếm hai người, Turego sẽ không dám đuổi bắt họ
xuyên qua biên giới.

Grant cười toe toét với Jane như muốn nói rằng anh hiểu nụ cười ngốc

nghếch của cô. Anh hét lên “Thắt dây an toàn đi!”, rồi trượt vào chỗ ngồi
bên cạnh phi công và giơ ngón tay cái ra dấu tán thành với anh ta. Người
phi công gật đầu, cười toe toét, và chiếc trực thăng lao vào bầu trời đêm.

Grant đeo bộ ống nghe điện đài vào, cái này có thể giúp anh nói chuyện

với phi công, nhưng chẳng có cái nào ở ghế sau cả. Jane không cố nghe
những gì họ đang nói nữa và nắm lấy thành ghế, nhìn ra bên ngoài hai bên
cửa sổ trực thăng.

Không khí ban đêm cuộn xoáy quanh cô và thế giới này trải rộng, vượt

ra xa chiếc máy bay nhỏ. Đây là lần đầu tiên Jane được ngồi trên một chiếc
trực thăng, cảm giác hoàn toàn khác so với ngồi máy bay phản lưc. Cô cảm
thấy mình lênh đênh trong bóng đêm sâu thẳm này, Jane ước gì lúc này
không phải ban đêm để cô có thể nhìn thấy cảnh quan bên dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.