CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 185

Giọng anh nhuốm đầy sự đe doạ mượt mà, lười nhác, và anh trực quầy

gật đầu cái rup.

Grant choàng tay qua vai cô, họ bước tới cửa thang máy. Anh ấn nút

tầng mười chín và cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Jane nói một cách sửng sốt,
“Chúng ta an toàn rồi.”

“Không thể tin được à?”

“Em sẽ bắt gã đó. Hắn sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt đâu.”

“Hắn sẽ không thoát đâu”, Grant lè nhè. “Hắn sẽ được chăm sóc thôi,

qua các kênh luôn.”

“Em không muốn ‘các kênh’ nào lo liệu việc này! Em sẽ tự mình làm.”

Grant nhìn xuống, cười với cô. “Em là một cô nàng khát máu bé nhỏ

phải không? Kỳ thực anh nghĩ em đã thích thú với cuộc phưu lưu nguy
hiểm này.”

“Chỉ một vài phần thôi”, Jane đáp lời, chậm rãi mỉm cười với anh.

Căn phòng của họ rộng rãi, có một sân hiên để tắm nắng, một khoảng

phòng khách tách biệt với một bàn ăn và một phòng tắm hiện đại lộng lẫy.
Jane ló đầu vào ngó nghiêng rồi quay ra với nụ cười hạnh phúc trên mặt.
“Đầy đủ tiện nghi hiện đại”, cô nói.

Grant đang xem xét sổ đăng ký dịch vụ phòng. Nhấc điện thoại lên, anh

đặt hai phần ăn sáng khổng lồ và miệng Jane bắt đầu ứa nước với viễn cảnh
đó. Gần như đã hơn hai mươi bốn giờ họ chưa ăn gì.

Trong khi chờ đợi thức ăn, cô bắt đầu tiến trình gọi điện về Connecticut.

Phải mất cả năm phút điện thoại mới nối được máy và Jane ngồi đó nắm
chặt tai nghe trong lòng bàn tay, căng thẳng chờ nghe được giọng nói của
bố mẹ cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.