CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 189

Đêm đến và cuối cùng họ cũng phải rời phòng. Tay trong tay đi dạo

dưới trời đêm ấm áp của Mexico, họ phát hiện vài cửa hàng mở cửa rất
khuya. Jane mua một chiếc đầm mùa hè màu hồng, cái đầm sẽ làm da cô
trông rám nắng như mật ong, một đôi xăng đan và đồ lót mới. Grant không
có hứng thú mua xắm gì, vì thế cô vô tư chọn một chiếc quần jean, giày mọi
và một chiếc áo polo trắng cho anh. “Có lẽ anh cũng nên thay đồ”, cô mỉm
cười đẩy anh về phía phòng thử. “Tối nay chúng ta ăn tối bên ngoài nhé.”

Chẳng có gì phải bàn cãi. Không cho đến khi anh ngồi đối diện với cô

trong nhà hàng với một chai rượu giữa họ, Grant nhận ra đây là lần đầu tiên
trong nhiều năm anh ở cùng với một người phụ nữ trong một sự sắp xếp
hoàn toàn mang tính chất xã hội. Họ không làm gì ngoài việc ăn và nói,
nhấm nháp rượu và nghĩ về những gì họ sẽ làm khi quay lại khách sạn.

Thậm trí sau khi về hưu, đôi lần anh đã giữ mình trong nông trại hàng

tuần không gặp ai khác. Khi cần hàng hoá vật phẩm và buộc phải vào thị
trấn, anh chỉ đi thẳng đến đó rồi quay về, đi nhiều lần mà chẳng nói chuyện
với ai cả. Anh không thể chịu được bất cứ ai khác ở quanh mình. Nhưng giờ
Grant thấy thoải mái, thậm chí còn không nghĩ đến những người lạ xung
quanh, chấp nhận sự hiện diện của họ nhưng không chú ý họ, vì tâm trí và
các giác quan của anh đặt hết vào Jane mất rồi.

Cô lộng lẫy, căng tràn sức sống. Đôi mắt sẫm màu sinh động, làn da rám

nắng bừng bừng sức sống, nụ cười toả nắng. Ngực cô căng đầy trong thân
trên của chiếc áo đầm hai dây, phần da lộ ra hơi sởn da gà bởi sự mát mẻ
của nhà hàng, và ham muốn trong anh lại bắt đầu khuấy động lần nữa.

Họ không có nhiều thời gian ở bên nhau, cả hai sẽ sớm quay về Mỹ và

công việc của anh sẽ kết thúc. Còn quá sớm, thật sự quá sớm. Anh chưa
nếm cô no nê, sự ngọt ngào hoang dã của cơ thể cô bên dưới thân mình, hay
cái cách cô cười đã đẩy đi mọi nút thắt căng thẳng trong anh bằng cách nào
đó.

Họ trở về khách sạn và quay lại giường. Grant cố gắng thoả mãn chính

mình, cố gắng tích trữ cho đủ những ký ức để anh có thể ôm ấp trong suốt
những năm dài trống rỗng sắp tới. Sống một mình đã là những thói quen ăn
sâu vào Grant, anh muốn Jane, nhưng không thể tưởng tượng viễn cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.