CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 190

mang cô về nông trại với mình và anh không có cách nào để có thể hoà
nhập với thế giới của cô. Jane thích có mọi người quây quanh, trong khi anh
thoải mái hơn với cuộc sống cô độc. Cô thân mật thoải mái, trong khi anh
luôn kìm nén, chôn sâu suy nghĩ của mình.

Jane cũng biết rằng mọi việc sắp qua đi. Nằm trên ngực anh, với bóng

tối bao trùm lấy họ, cô kể chuyện cho anh nghe. Đó là món quà cô tặng anh,
những câu chuyện về thời niên thiếu, nơi cô đi học, thức ăn và loại nhạc mà
cô thích, những thư cô muốn đọc.

Bời vì cô nói chuyện, Grant thấy thật dễ dàng để đáp lại thiện ý đó,

giọng anh thấp và khàn khàn khi kể cô nghe về cậu con trai tóc trắng đã
từng là anh, da anh sạm đen vì những mùa hè thiêu đốt ở miền Nam
Georgia, chạy rông trong đầm lầy. Anh học cách săn bắn và bắt cá ngay khi
anh tập đi. Anh kể cô nghe về những việc chơi bóng suốt thời trung học,
theo đuổi những cô nàng cổ vũ, say xỉn và làm loạn, rồi cố gắng lẻn vào nhà
để mẹ không bắt được.

Những ngón tay Jane đùa nghịch với đám lông trên ngực anh, cô nhận

ra khoảng lặng ở Grant vì anh sắp nói đến thời điểm quan trọng trong câu
chuyện đời mình, khi cuộc đời anh rẽ hướng. Giờ không còn là câu chuyện
thời niên thiếu dễ dàng kể ra nữa.

“Rồi chuyện gì đã xảy ra thế?”, cô thì thầm.

Tim anh đập dồn dập. “Chiến tranh Đông Dương. Anh bị bắt đi quân

dịch khi vừa đủ mười tám tuổi. Anh quá giỏi với việc lẩn quanh rừng rậm,
vì thế đó là nơi họ điều anh đến. Anh đã về nhà, một lần, nghỉ ngơi và hồi
sức, nhưng người thân của anh thì vẫn luôn như xưa, trong khi anh không
còn là con người như mình đã từng. Bọn anh thậm chí không thể trò chuyện
với nhau. Vì thế anh lại đi.”

“Và ở lại đó ư?”

“Phải. Anh ở lại đó”, giọng anh nhỏ dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.