CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 192

“Anh đang sử dụng những cụm từ nghe bất thường quá. Cái từ ‘chăm

sóc’ và ‘vô hiệu hoá’ có nghĩa là sao cơ?”

“Rằng hắn ta sẽ phải trải qua một khoảng thời gian trong nhà tù thanh

lịch Central American mà mọi người thường nghe nói đấy. Ngủ đi nào.”

Jane vâng lời, môi nở nụ cười thoả mãn trong vòng ôm thật chặt của

anh.

Ai đó đã giật dây một lần nữa. Có thể là cha cô hoặc là “người bạn”

thần bí của Grant, người đã sắp đặt mọi thứ, hoặc có lẽ Grant đã doạ dẫm ai
đó ở Đại sứ quán. Dẫu sao thì mọi chuyện cũng xong xuôi, buổi trưa hôm
sau họ đã có hộ chiếu. Họ có thể bắt chuyến bay tiếp theo đến Dallas,
nhưng thay vì thế họ trải qua một đêm nữa bên nhau, làm tình trên chiếc
giường cỡ lớn, cửa đóng then cài.

Jane không muốn đi. Miễn là họ vẫn ở Mexico, cô có thể giả vờ rằng

chuyện này chưa qua đi, rằng nhiệm vụ này chưa kết thúc. Nhưng bố mẹ
đang đợi cô, và Grant cần quay về với cuộc sống riêng của anh. Cô phải tìm
công việc khác cũng như xử lý vài việc vặt đã kéo cô vào quá nhiều rắc rối
từ khi mới bắt đầu. Không cách nào để họ có thể ở lại Mexico cả.

Ấy thế mà, nước mắt vẫn bỏng cháy trong mắt Jane khi họ đáp chuyến

bay về Dallas. Cô biết Grant đã đặt hai chuyến bay khác nhau từ Dallas, cô
sẽ đến New York, còn anh bay đến Knoxville. Những lời tạm biệt của họ sẽ
được nói ra ở sân bay Dallas-Ft. Worth đông đúc. Cô không cầm lòng được.
Nếu không gồng mình lên Jane sẽ khóc ầm ĩ như một đứa trẻ, và anh sẽ
không thích thế.

Nếu anh muốn cô hơn những gì mình đã có thì lẽ ra anh phải hỏi cô, vi

cô đã thể hiện quá rõ ràng rằng cô sẽ trao cho Grant tất cả những gì anh
muốn. Nhưng anh không hỏi, nghĩa là anh không muốn cô. Jane biết thời
điểm này sẽ đến và cô chấp nhận nó, chấp nhận rủi ro, nắm chắc hạnh phúc
khi còn có thể. Giờ thì hết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.